Lúc Anh Say, Tôi Là Người Duy Nhất Được Tiếp Cận
Vài ngày sau, mẹ tôi lại gọi điện:
“Con gái, mẹ thấy thằng nhóc này cũng được đấy. Hay con thử hẹn hò với nó đi? Trốn mãi cũng không phải cách, phải đối mặt giải quyết vấn đề thôi.”
Chuông báo động vang lên trong đầu tôi:
“Mẹ, nói thật đi, anh ta cho mẹ cái gì mà mẹ đổi ý thế?”
“Ừ thì, cũng chẳng phải là…”
“Đừng giả vờ nữa, nằm cùng một giường thì sao mà không giống nhau, mẹ với bố ai mới không đáng tin đây? Mới vài ngày đã bị mua chuộc rồi?”
“Con nhìn nhầm mẹ rồi, chặn mẹ một tháng, không bàn cãi gì hết.”
Vài ngày sau, lần này mẹ tôi không gọi điện nữa, vì tôi đã chặn mẹ vào danh sách đen.
Lúc đó, tôi lại thấy tin tức về tập đoàn Lục Thị trên hot search. Lục Đình Yến đã lật đổ quyền lực của ông nội.
Truyền thông còn làm dấy lên một câu chuyện bí mật của nhà giàu. Có người trong cuộc tiết lộ:
[Ông nội Lục hợp tác với cháu dâu tương lai là Cổ Minh để tẩy não Lục Đình Yến nhưng thất bại, sau đó bị anh ấy phản đòn khi ký ức được khôi phục.]
Bài viết nói vòng vo mập mờ, khiến người đọc càng thêm tò mò.
Tôi không nhịn nổi, chủ động liên lạc với vệ sĩ:
[Chuyện gì vậy? Kể cho tôi nghe đi.]
[Này, trả lời đi, có ở đó không?]
Cuối cùng vệ sĩ cũng trả lời tôi, chỉ hai từ:
[Vừa S.]
Tôi: […]
Vệ sĩ:
[Chuyện dài lắm, gọi điện cho tôi.]
Được thôi. Tò mò thì hại c.h.ế.t mèo.
Tôi và vệ sĩ nói chuyện điện thoại suốt một tiếng, chỉ để nghe ngóng chuyện mới nhất. Cho đến khi có người phá cửa xông vào.
Thân hình cao lớn, vóc dáng khỏe khoắn, gương mặt đẹp trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi hoảng sợ hét lên:
“Anh bảo vệ sĩ gọi điện cho tôi chỉ để theo dõi định vị của tôi à?”
Lục Đình Yến sải bước về phía tôi, ôm chặt lấy tôi và bế lên, ghì chặt vào lòng rồi đi ra ngoài.
“Không ngốc, nhưng đã muộn rồi.”
“Dám bỏ đi mà không nói lời nào, phạt em phải ở bên anh mãi mãi!”
Hu hu, tôi lại quay về Hải Thành rồi.
Lại còn bị tên Lục Đình Yến giam lỏng trong biệt thự, phạt không cho ăn kem. Lý do là vì bây giờ đang là mùa đông.
Tôi chỉ còn biết gọi một bàn đồ lẩu, vừa nhúng thịt bò hoa cẩm tuyết vừa lèm bèm hỏi:
“Vậy, anh nói là anh bị ông nội và Cổ Minh lừa sao?”
“Người không bỏ rơi anh trong lúc nguy cấp, thậm chí đứng ra bảo vệ anh, không phải Cổ Minh, mà là tôi à?”
“Nhưng tôi hoàn toàn không có chút ký ức nào về chuyện này, anh chắc là không nhầm chứ?”
Lục Đình Yến liếc tôi một cái, chắc nịch nói:
“Không nhầm đâu, sau khi thắng trận đấu rượu với Chu Diệc, anh ấy đã thực hiện thôi miên sâu cho tôi trong hai tháng, và tôi đã nhớ lại mọi thứ.”
“Tôi cũng đã hỏi bố mẹ em rồi, mười năm trước gia đình em có đi du lịch Giang Thành.”
“Họ nói em đã bị lạc trong chuyến đi, cả nhà lo lắng tìm kiếm em khắp nơi.”
“Cuối cùng tìm được em, nhưng em bị sốt cao không hạ.”
“Sau khi tỉnh lại, hỏi em đã xảy ra chuyện gì, em chẳng nhớ gì cả.”
“Hay để Chu Diệc thực hiện thôi miên sâu cho em luôn nhé?”
Tôi lập tức xua tay từ chối:
“Những gì tôi quên được chắc chắn không phải là ký ức đẹp, tôi không muốn nhớ lại đâu, tôi không thích chịu khổ.”
“Nhưng đúng là mẹ tôi có kể hồi nhỏ tôi từng đi du lịch bị lạc, suýt nữa không tìm thấy.”
“Được rồi, cứ cho là tôi đã cứu mạng anh, vậy thì sao?”
“Anh định lấy oán trả ân, giam tôi cả đời bên cạnh làm người hầu à?”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com