Lúc Anh Say, Tôi Là Người Duy Nhất Được Tiếp Cận

Chương 13



Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh để bình tĩnh lại, tôi thấy anh ta đã lăn ra ngủ trên giường.

Tôi khó chịu đắp chăn cho anh, rồi nói lời tạm biệt:

“Lục Đình Yến, tôi đi đây. Sau này, giang hồ không gặp!”

“Anh tự chăm sóc bản thân đi, tôi không ở đây thì đừng có uống say nữa.”

Lục Đình Yến ngủ say, không biết trời đất gì.

Tên đàn ông thô lỗ này, sáng mai tỉnh dậy không thấy tôi, không biết có truy lùng khắp thành phố không nữa.

Nghĩ gì vậy chứ? Chỉ là một người hầu thôi, còn mong để lại ấn tượng trong lòng thiếu gia sao?

Trần Niệm Niệm, mày thật sự hơi tự cao rồi. Tôi tự ép bản thân đừng tự huyễn hoặc nữa, quay lại phòng khách thu dọn hành lý.

Bất chợt nhận ra, ba tháng qua đã vơ vét không ít từ Lục Đình Yến. Một vali không thể chứa hết. Cuối cùng, tôi kéo theo ba cái vali lớn xuống phòng khách.

Cổ Minh và em họ Lục đều ngồi trên sofa, đợi để đuổi tôi ra khỏi nhà.

Cổ Minh không còn vẻ yếu ớt như lần đầu gặp tôi, ngồi trên sofa với phong thái đầy kiêu ngạo:

“Cô Trần, cảm ơn cô đã chăm sóc Đình Yến trong thời gian qua. Tôi và anh ấy sắp kết hôn rồi, vốn định giữ cô lại uống chén rượu mừng, nhưng ông nội nói, sống xa hoa dễ quen, sống tiết kiệm khó. Sợ rằng cô quen với lối sống mà mình không đủ khả năng chi trả, tốt nhất là cô đi sớm, cũng là vì tốt cho cô. Mỗi người đều nên nhận rõ vị trí và thân phận của mình.”

Tôi chẳng buồn đáp lại:

“Nói nhiều thế, tôi đi được chưa?”

Nói xong, tôi không thèm để ý họ nữa, kéo vali đi thẳng, dáng vẻ vô cùng tự do, thoải mái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạm biệt, hành trình phiêu lưu trong hào môn đầy kích thích này.

Lần tới nếu tôi còn thấy tin tức về Lục Đình Yến trên báo, có lẽ sẽ là tin anh ấy và Cổ Minh tổ chức đám cưới.

 

Mãi sau này tôi mới biết, Lục Đình Yến không cưới Cổ Minh.

Sau khi tôi rời đi, Hải Thành trở nên náo loạn. Ban đầu, Lục Đình Yến chỉ tìm tôi trong một phạm vi nhỏ. Hai tháng sau, anh ta hoàn toàn trở thành một con ch.ó điên.

Anh đến tận quê tôi, mỗi ngày đều ở nhà tôi, chiếm cả giường của tôi.

Mẹ tôi lén gọi điện cho tôi:

“Thành thật nói đi, có phải con lừa nó nhiều tiền không? Mẹ chỉ thấy đàn ông truy đòi nợ mới không buông tha như thế, giờ ngày nào nó cũng nằm lì ở nhà mình, nói rằng có chạy được nhà sư thì cũng không trốn được chùa. Con gái ơi, mình không thể làm chuyện thất đức đâu.”

Tôi đau đầu như muốn nổ tung:

“Gọi cảnh sát đi, gọi 110.”

Mẹ tôi bực mình nói:

“Bố con không cho, thằng nhóc này rành chơi cờ vây, bố con gặp đối thủ xứng tầm, ngày nào đi làm về cũng phải chơi vài ván.”

“Đàn ông lúc quan trọng chẳng trông cậy được, bố con cũng không ngoại lệ.”

“Còn nửa tháng nữa là Tết rồi, tình hình này con định về nhà ăn Tết kiểu gì?”

“Niệm Niệm à, nói thật đi, con không nợ tiền đúng không? Hay là nợ tình?”

Thật sai lầm! Quá sai lầm rồi! Sao hồi đó tôi không nghĩ đến chuyện giả c.h.ế.t để trốn đi nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com