Lúc Anh Say, Tôi Là Người Duy Nhất Được Tiếp Cận

Chương 12



Chắc chắn là tôi nghe nhầm rồi, không thể nào. Nhưng Lục Đình Yến lại dang tay ôm lấy tôi, cái đầu to của anh nhẹ nhàng dụi vào cổ tôi, làm nũng:

“Em thơm quá, anh nhớ mùi hương này, anh sẽ không quên đâu.”

Tôi vừa dìu vừa lôi anh vào nhà, vừa đáp lại gã say rượu:

“Cảm ơn, gọi tôi là cô nông dân thơm tho đi.”

“Sao em không xuất hiện sớm hơn? Anh chưa bao giờ quên em.”

“Anh đang chơi trò luân hồi với tôi à? Trước đây tôi không quen anh mà.”

Cuối cùng cũng lôi được anh vào phòng ngủ, tôi đẩy mạnh anh lên giường. Nhưng Lục Đình Yến kéo tay tôi lại, khiến tôi ngã nhào lên giường cùng anh.

Tôi tức giận hét lên: “Buông ra!”

“Không buông.”

Lục Đình Yến thực sự đã say, anh ôm chặt lấy tôi không buông, đầu vùi vào cổ tôi, dụi qua dụi lại.

Ngọn lửa nguy hiểm sắp bùng cháy, hơi thở của anh nóng rực đến đáng sợ.

“Này, Lục Đình Yến, anh bình tĩnh lại! Nhìn rõ đi, tôi chỉ là người hầu mà anh thuê, không phải bạch nguyệt quang mới về nước của anh đâu!”

“Em không phải người hầu.”

“Đúng, tôi là mẹ anh đây. Ngoan nào, gọi mẹ đi.”

“Niệm Niệm, anh nhớ tên em.”

Nói xong, anh bất ngờ hôn tôi, chặn lấy đôi môi của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đầu óc tôi như bùng nổ, trống rỗng. Tiếng ong ong vang lên, mọi thứ đều trở nên mờ mịt. Khoan đã, tình huống này là sao?

“Lục Đình Yến, anh… ưm… buông ra… ưm… đồ khốn, trả lại nụ hôn đầu của tôi!”

Tôi khóc rồi, đẩy thế nào cũng không đẩy được anh ra.

Tên đàn ông khốn nạn này, cuối cùng cũng quấy rối tôi ngay tại nơi làm việc!

Ông nội Lục nói rằng tối nay sẽ cho người đưa tôi đi. Người đến đón đã đợi dưới lầu một lúc lâu mà không thấy tôi xuống.

Không biết vì sao, Cổ Minh và em họ Lục lại đẩy cửa phòng ra. Bắt gian ngay tại giường.

Em họ Lục mắng chửi tục tĩu, lao đến định đánh tôi nhưng lại bị Lục Đình Yến, trong cơn say mèm chỉ muốn bảo vệ tôi, túm lấy cổ, suýt chút nữa thì ngạt thở.

Tôi và Cổ Minh hợp sức mới giải thoát được cô ta khỏi móng vuốt của Lục Đình Yến.

Tôi hét lên:

“Muốn c.h.ế.t thì cứ vào đây!”

Em họ Lục hoảng sợ, cùng Cổ Minh rút ra ngoài. Đứng ở bên ngoài cửa, cô ta vẫn la lối chửi rủa:

“Đồ đê tiện, còn dám nói không phải kẻ thứ ba.”

“Chị Cổ Minh, chị nhịn được sao? Con đê tiện đó đang ngủ với đàn ông của chị!”

Cổ Minh nói:

“Cô Trần, cô có mười phút để thu dọn, chúng tôi sẽ chờ cô dưới phòng khách.”

Tôi mạnh tay lau đôi môi sưng đỏ vì bị hôn, lần đầu tiên thấy mình thật sự không cãi lại được. Uất ức đến phát điên. Chỉ muốn đá tên tội đồ này xuống Thái Bình Dương.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com