Có người không tin, cứ nhất quyết lại gần Lục Đình Yến để tự chuốc lấy khổ. Kết quả là bị anh ấy rút d.a.o Thụy Sĩ kề ngay cổ, suýt chút nữa là m.á.u chảy ra từ yết hầu luôn rồi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi liền ôm lấy Lục Đình Yến đang trong trạng thái điên cuồng, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, cẩn thận vuốt ve chú “sư tử” này.
“Đừng động tay, ngoan, bỏ d.a.o xuống.”
“Lục Đình Yến, nếu không bỏ d.a.o xuống, tôi sẽ giận đấy.”
Vèo một tiếng, cực kỳ nhanh, Lục Đình Yến cất con d.a.o Thụy Sĩ vào bao bên hông.
Anh chàng say rượu to lớn, loạng choạng không vững, nhưng cúi đầu, vẻ mặt đầy ấm ức, cầu xin sự dịu dàng từ tôi. Sự đáng yêu đối lập này khiến tôi như muốn chảy m.á.u mũi.
Xung quanh vang lên những tiếng không thể tin nổi:
“Tôi mù mất rồi.”
“Tôi vừa chứng kiến gì vậy?”
“Cầu xin hai người kết hôn tại chỗ đi được không?”
Trong đó còn có cả tiếng em họ Lục giận dữ:
“Cái gì cũng chỉ biết ghép đôi, các người c.h.ế.t hết đi! Anh tôi là của chị Cổ Minh!”
“Không nghe, không nghe, toàn là mấy lời vô nghĩa.”
“Yêu hay không yêu, phản ứng sinh lý là chân thật nhất.”
“Cô không hiểu gì về đàn ông rồi, đây chắc chắn là tình yêu khắc sâu trong xương tủy.”
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám đông, tôi kéo “chú chó ngoan” Lục Đình Yến ra khỏi sảnh tiệc. Tự mình lái xe, đưa anh ấy về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên đường đi, tâm trạng tôi bỗng nhiên trở nên khó chịu. Lục Đình Yến đã ngủ trên ghế phụ. Gương mặt anh ấy, đẹp trai đến mức mê hoặc.
Nhưng đó là người tôi có thể mơ tưởng sao?
Nhớ lại câu chuyện mà ông nội Lục kể với tôi, tôi thấy mũi mình cay cay.
Thật ra người đàn ông này cũng rất đáng thương, bệnh tâm lý khó chữa, sau này tôi không còn ở đây nữa, cũng không biết ai sẽ đưa anh ấy về nhà. Lỡ mà anh ấy lại say rượu ngủ trên đường, lấy xe đạp công cộng làm chăn…
Phì phì, lo cho đàn ông thì có mà xui cả đời.
Trần Niệm Niệm, phải bình tĩnh! Tối nay làm xong phi vụ cuối cùng là phải đi ngay. Nếu không, tôi sợ mình sẽ chìm sâu vào mối tình này.
Đối mặt với một tổng tài bá đạo chỉ cho phép mình bạn lại gần khi anh ta say, ai mà chống đỡ nổi?
Bạch nguyệt quang đã về nước, tôi tuyệt đối không được tự hạ thấp mình để làm kẻ thứ ba!
Xe chạy về đến biệt thự.
Tôi kéo Lục Đình Yến xuống xe. Anh ta như một chú chó ngoan, tựa đầu lên vai tôi, miệng than thở khó chịu và muốn nôn.
“Đáng đời, ai bảo anh uống nhiều rượu thế?”
Lục Đình Yến mơ màng nói:
“Muốn nhớ lại.”
“Nhớ lại cái gì? Cơn ác mộng mà anh muốn quên sao? Không sợ nhớ ra sẽ càng đau khổ hơn à?”