Tiểu Vân vô cùng tiều tụy, nàng quỳ trước bài vị của ca ca, ánh mắt đờ đẫn, khóc đến nỗi nước mắt cũng không chảy ra được. Tựa như tất cả chỉ là một giấc mộng.
Những hình ảnh ngày bé huynh ấy mua hồ lô cho ta và lần cuối gặp mặt huynh ấy dặn dò ta phải sống thật tốt vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, cứ như huynh ấy chưa từng rời đi, mà đây chỉ là một giấc mộng của riêng ta, đợi ta tỉnh lại huynh ấy sẽ sống sờ sờ xuất hiện trước mặt ta gõ đầu ta thôi.
Nhưng đến bao giờ ta mới có thể tỉnh lại đây?
Nửa đêm, ta mặc đồ trắng quỳ trước linh đường cùng Tiểu Vân, cháu gái nhỏ còn chưa biết chuyện gì xảy ra, say trong giấc ngủ, không biết nó có thể gặp được phụ thân của nó trong mộng hay không?
"Thần xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Ta quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Lâm Xuyên mặc một thân khôi giáp quỳ ở phía sau. Ta đã vô số lần nghĩ đến cảnh tượng hai ta gặp lại, lại không ngờ là trước linh cữu của ca ca ta.
Hắn gầy đi nhưng cũng cường tráng hơn nhiều.
"Nương nương, trước khi ra trận, Tướng quân dự cảm mình lành ít dữ nhiều, liền đem vật này giao cho thần, nếu có bất trắc, dặn thần nhất định phải mang đến cho Hoàng hậu nương nương."
Vừa nói, hắn vừa dâng cái hộp nhỏ kia lên cho ta. Ta mở ra, bên trong là một phong thư, đầu thư viết: Oanh Oanh thân khải.
Đó là một phong thư huynh ấy để lại cho ta, hồi tưởng lại những tháng ngày thơ ấu của chúng ta. Huynh ấy viết, vì sao tóc ta luôn vô duyên vô cớ xõa xuống bị mẫu thân trách mắng, là vì huynh ấy thường xuyên cắt dây buộc tóc của ta thật nhỏ, đeo lâu sẽ đứt, tóc sẽ xõa, huynh ấy thấy dáng vẻ ta bị mẫu thân trách mắng rất thú vị; còn viết, ngày ta tân hôn huynh ấy không đến là vì huynh ấy sợ mình không nhịn được mà đánh Lý Tu Dẫn, muội muội bảo bối nhiều năm của huynh ấy cứ như vậy bị tên nhãi khốn kiếp kia cưới đi... Cuối cùng, huynh ấy nói, hy vọng ta sống thật tốt, một đời vui vẻ, chỉ có ta an khang vui vẻ, huynh ấy mới có thể an tâm nơi chín suối.
"Kiếp sau chúng ta vẫn làm huynh muội, ta vẫn sẽ bắt nạt muội." Huynh ấy viết.
Ta mơ mơ màng màng nhớ ra hình như mình ngất đi, khi tỉnh lại đã ở Vĩnh Thọ Cung rồi. Nghe nói, ta hôn mê ba ngày ba đêm, Lý Tu Dẫn tiều tụy ở bên giường ta trông ba ngày ba đêm.
"Sẽ ổn thôi, Oanh Oanh..." Hắn ôm ta nói.
Nhưng ta không thể vui vẻ trở lại được nữa, những năm sau đó, ta không ngừng sinh bệnh. Bị bệnh, truyền thái y đến chữa trị, đỡ được một thời gian lại tái phát, cứ thế luẩn quẩn mãi không thôi.
Tiểu Lan bảo ta phải dưỡng cho tốt, đừng phiền lòng thêm nữa. Nhưng rất nhanh, sau khi ca ca rời xa ta, Chu Diệu Nhân cũng rời đi.
Ngay khi ta nhận được tin ca ca tử trận sa trường, Chu Diệu Nhân cũng biết, bốn ca ca của nàng bị đày đi sung quân cũng không còn nữa.
Nàng cầu xin Lý Tu Dẫn để nàng đi thu xác cho ca ca của nàng, Lý Tu Dẫn không đồng ý, mà nàng lại biết tin Chu Quốc Công bệnh chết ở ngoài quan ải, lập tức không chống đỡ được nữa, ngay lập tức nhổ ra một ngụm máu. Thái y nói, nàng giận quá hóa bệnh, e rằng không sống được bao lâu nữa.
Thục Phi khóc lóc oán trách Chu Diệu Nhân: "Ngươi nói sẽ đợi Lương Kỳ lớn lên rồi cùng ta chọn vợ cho nó mà, ngươi không thể không giữ lời!"
Chu Diệu Nhân lau nước mắt cho nàng: "Không sao, ta tin vào mắt nhìn của ngươi."
Cứ như vậy, chúng ta ở trong phòng nàng khóc không thành tiếng, sau đó nàng dường như có lời muốn nói riêng với ta, lập tức đuổi bọn họ đi.
"Oanh Oanh, ngươi còn nhớ lần đầu tiên ta gặp Lý Tu Dẫn là khi nào không? Là ở trên sân mã cầu."
"Thật ra không phải hắn nhất kiến chung tình với ta, là ta nhất kiến chung tình với hắn."
"Ta nói cho ngươi hay, thật ra ta chơi mã cầu rất giỏi, phụ thân ta còn nói ta là thiên tài mã cầu đó."
"Nhưng hôm đó, ta và hắn ở hai phe đối địch, ta không muốn hắn mất mặt nên cố ý tỏ ra không biết gì về mã cầu, cố ý để ngựa phát điên."
"Ngươi biết không, ta vốn dĩ không phải người dịu dàng hiền thục gì, nhưng sau đó ta thích hắn, ta liền lén lút nhốt mình trong phòng cả tháng để đọc 'Nữ huấn', 'Nữ tắc', học tất cả lễ nghi lại một lượt, phụ thân ta nói, ta chính là thiên tài."
"Ta vốn cũng hào phóng thẳng thắn giống như ngươi, nhưng hắn thích dịu dàng, ta lập tức biến thành dáng vẻ dịu dàng."
"Hắn từng nói với ta, hắn chỉ yêu mình ta, chỉ cưới mình ta."
"Hắn còn hứa với ta cả đời này chỉ có một mình ta."
"Nhưng ta không ngờ tới, thời gian tươi đẹp của chúng ta lại ngắn ngủi như vậy, hắn hại chết đứa con của ta và hắn, ta giả vờ như không hay biết gì, trút tất cả oán giận lên người ngươi, ta biết, hắn thích ngốc nghếch."
"Oanh Oanh, ta rất muốn được chơi lại mã cầu." Nàng nghẹn ngào nói.
Ta đồng ý, ba ngày sau liền tổ chức đại hội mã cầu. Quả nhiên giống như Chu Diệu Nhân nói, nàng chơi mã cầu thật sự rất giỏi, ta và Lý Tu Dẫn hai người không chiếm được chút thượng phong nào.
Quả bóng cuối cùng, nàng ngã từ trên ngựa xuống. Lần này, Lý Tu Dẫn không đỡ được nàng.