Qua một thời gian, Hà Chiêu Nghi mang thai, Lý Tu Dẫn rất vui mừng, lại hỏi ta: "Khi nào thì chúng ta có thể sinh một đứa đây?"
Ta lắc đầu mỉm cười.
Năm hết Tết đến, ca ca từ biên giới trở về, trên mặt huynh ấy có thêm một vết sẹo, còn mang về một nữ tử yếu đuối.
"Nàng là ta nhặt được từ một thôn làng gặp nạn."
Nữ tử tên là Tiểu Vân, nhu mì yếu đuối, dáng vẻ đáng thương, luôn nắm chặt vạt áo ca ca ta, gặp ta thì càng không dám ngẩng đầu lên.
"Ca ca, huynh vẫn nên đưa nàng ấy về đi, Tiểu Vân cô nương dường như càng dựa dẫm vào huynh hơn." Khi huynh ấy đề nghị để Tiểu Vân ở lại chăm sóc ta, ta đã nói như vậy.
Bởi vì ta có dự cảm, nữ tử này có thể sẽ là tẩu tẩu tương lai của ta. Mặt ca ca đỏ lên, mặt cô nương kia càng đỏ hơn, ta không khỏi mỉm cười.
"Oanh Oanh, sao thân thể ngươi ngày càng không khỏe vậy?"
Chu Diệu Nhân đến cho ta xem thành quả học tập của Tiểu Lương Kỳ, thấy ta như vậy thì hỏi.
"Diệu Nhân, ta không muốn ở lại đây nữa."
"Sao có thể chứ, đừng nghĩ nhiều nữa."
Sau này, ta thật sự không nghĩ nữa, ta không thể làm khổ bản thân mình, thân thể mới dần dần khỏe lại.
Hà Chiêu Nghi sinh được công chúa, được phong làm Đức phi, tiểu công chúa tên là Thành Nhạc.
Không lâu sau, Hoàng Uyển Dung cũng mang thai, Lý Tu Dẫn thường xuyên hỏi ta: "Đây là làm sao vậy? Các phi tần trong cung đều lần lượt mang thai, tại sao Oanh Oanh lại không có?"
Thế là hắn sinh nghi. Khoảng một tháng sau, chuyện ta uống thuốc tránh thai bị hắn phát hiện.
Lãnh cung, thật ra cũng không lạnh lắm, chỉ là hơi tồi tàn một chút. Chu Diệu Nhân lại đến thăm ta.
"Ngươi hà tất phải như vậy?" Nàng ấy giận ta không nên thân mà hỏi.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ngươi nói xem, bây giờ ta có cơ hội xuất cung không?"
Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên ta.
Ta ở lãnh cung trọn vẹn ba năm, trong khoảng thời gian đó Lý Tu Dẫn đến ba lần, một lần là báo tin ca ca ta thành thân, một lần là báo tin tuyển tú, còn một lần là đến hỏi ta có biết mình sai ở đâu không.
Đương nhiên ta đáp ta không sai.
"Oanh Oanh, vì sao từ khi trẫm bày tỏ tâm ý, nàng lại lạnh nhạt với trẫm như vậy?" Hắn gầm lên.
Bởi vì ngươi đã dập tắt hy vọng của ta.
Một đêm nọ, có người mặc áo đen xông vào lãnh cung. Ta giật mình, chỉ thấy người mặc áo đen kia gỡ khăn che mặt, ta nhìn rõ là Lan mỹ nhân.
Nàng vừa thấy ta liền khóc: "Nương nương, ta nhớ người quá, nhưng trừ Chu Diệu Nhân ra thì Hoàng chó chết không cho chúng ta gặp người, nương nương, sao người gầy thế này..."
Nàng ôm ta khóc, khóc đến thương tâm như vậy, ta cũng rất đau lòng. Ba năm qua, nàng trưởng thành không ít, càng thêm xinh đẹp như một thiếu nữ.
"Nương nương, người không biết đâu, hiện giờ thế lực của Đức phi lớn lắm, liên tiếp sinh hai hoàng tử, nàng ta đắc ý lắm, nàng ta còn lập bè kết phái, còn hãm hại Hoàng Chiêu Nghi và Liễu tỷ tỷ, trước sau hại chết không ít tiểu phi tần, mấy ngày trước còn phạt Chu Diệu Nhân quỳ ngoài cung nàng ta, chúng ta đều không dám chọc giận, nàng ta đáng sợ quá..."
Nghe nàng khóc kể về những chuyện xảy ra trong ba năm qua, ta chỉ cảm thấy Hà Thanh Sênh thay đổi quá nhiều.
Trước khi đi, nàng nhìn ta, hạ quyết tâm nói: "Nương nương, Tiểu Lan sẽ đi tranh sủng, sẽ khiến Hoàng cặn bã thả người ra."
Ta nóng nảy: "Tiểu Lan, muội đừng đi, muội của hiện tại đã là tốt nhất rồi."
Cuối cùng vẫn không ngăn được.
Ngày thứ hai được sủng hạnh, nàng liền được phong làm Lan Quý Phi, liên tiếp nhảy mấy cấp, trong bao triều đại đều chưa từng xảy ra chuyện như vậy..
Chu Diệu Nhân nói với ta, chuyện này bị mấy đại thần tâu lên, Lý Tu Dẫn đã giáng chức bọn họ.
Tiểu Lan quả thật rất được yêu thích. Nhưng ta lại lo lắng cho nàng.
Chỉ bốn ngày sau, ta đã được thả ra, Thục Phi cùng mọi người đến đón ta, vừa thấy ta liền khóc rống lên, mới ba năm thôi, ta lại thấy ai nấy đều tiều tụy đi nhiều.
Liễu Tiệp Dư, không, Hiền Phi dẫn theo Tứ hoàng tử của nàng đến trước mặt ta: "Lương Hoài, gọi Hoàng mẫu phi."
Tiểu Lương Hoài giọng nói non nớt gọi ta một tiếng: "Hoàng mẫu phi."
Ta cười ôm lấy nó, đi về phía Vĩnh Thọ Cung.
"Nương nương, từ khi người vào lãnh cung, Hà Thanh Sênh luôn tơ tưởng đến việc cải tạo Vĩnh Thọ Cung thật quy mô, nhưng lần nào cũng bị Hoàng thượng bác bỏ. Sau này, ả ta còn tự ý vứt bỏ bình phong bạch ngọc của người, may mà có Hoàng Chiêu Nghi đoạt lại."
Trên đường đi, các nàng kể cho ta rất nhiều chuyện, ta cũng thấy không ít gương mặt mới. Liễu Đỗ Nhược nói, ba năm nay, Lý Tu Dẫn chỉ tuyển tú một lần nhưng một lần tuyển mới hơn năm mươi người.
"Hắn ta đói khát đến mức nào chứ." Thục Phi bực bội nói.
Lương Kỳ đã lớn rồi, chiều cao đã đến ngực ta, nó đợi ta ở ngoài cung của ta rất lâu rồi, vừa thấy ta liền nhào vào lòng ta:
"Hoàng mẫu phi, con nhớ người quá."
Trong hậu cung này, có những người tri kỷ như bọn họ cũng coi như là niềm an ủi duy nhất của ta.
Đêm đó, Tiểu Lan ở lại chỗ ta, nàng nói giờ đây Hoàng cặn bã đặc biệt thích nàng, cái gì cũng nghe theo nàng. Hắn đặc biệt thích nghe nàng nói những lời vô lý vô thưởng vô phạt, còn luôn miệng bảo nàng không giống nữ tử.
"Nương nương có biết không, hắn gọi ta là Oanh Oanh đó."
Ta thở dài, khổ cho muội rồi, Tiểu Lan.
Tiểu Lan ôm lấy ta, ngọt ngào mỉm cười: "Nương nương, ta thích người nhất, vì người làm gì ta cũng cam tâm tình nguyện."
Nhưng Tiểu Lan à, ngươi đâu cần phải sa vào vũng nước đục này, ngươi vốn dĩ có thể sống vui vẻ mà.
13.
Ngày thứ hai sau khi ta phục vị, Lý Tu Dẫn đã đến thăm ta.
"Hoàng thượng." Ta hành lễ với hắn.
Hắn đỡ ta dậy nhưng cũng chẳng thèm để ý tới ta.
"Thần thiếp biết lỗi rồi." Ta nói.
Nghe ta nói vậy, hắn liền vui vẻ ôm ta nói rất nhiều chuyện, kể về phụ thân ta, kể về ca ca ta, kể về những chuyện hồi nhỏ. Hắn biết ta thích nghe những gì.
Cứ như vậy, Đế Hậu hòa hảo, thiên hạ đều vui mừng.
Các hoàng tử công chúa mỗi ngày một lớn, trong số đó ta thích nhất là tiểu công chúa Thành An của Hoàng chiêu nghi, tiểu nha đầu thật sự đáng yêu, lần nào đến cung của ta cũng đòi ăn, bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ nhắn đều tròn trịa mập mạp.
Hỏi ra mới biết, khi Hoàng chiêu nghi ở cữ đã đi theo Tiểu Lan.
"Tiểu Lan ngươi thật là, sắp làm mẫu thân đến nơi rồi mà còn ham chơi như vậy!" Hôm đó ở Ngự hoa viên, Tiểu Lan leo lên hòn núi giả suýt chút nữa thì ngã, ta trách mắng nàng.
Nàng chỉ cười hì hì, Liễu Đỗ Nhược nói, từ khi ta trở về, nụ cười của nàng đã nhiều hơn khi trước rất nhiều.
Vài ngày sau, ca ca và tẩu tẩu của ta vào cung thăm ta, còn mang theo một bé gái mập mạp.
"Không biết lúc trước là ai nói không lấy vợ không sinh con đấy." Ta trêu chọc huynh ấy.
Tiểu Vân ôm đứa bé cười nói: "Còn nói nữa, lúc trước ta cũng phải theo đuổi rất lâu chàng mới chịu đó."
Ta: "Chậc chậc châc, Thu Ngâm Phong huynh không được như thế đâu, huynh để người ta theo đuổi, không thể chủ động chút sao."
Huynh ấy dùng sức vỗ một cái vào đỉnh đầu ta: "Ăn nói với ca ca như thế hả!"
Sau này mới biết, phụ thân ở triều đình cũng không được thuận lợi cho lắm, đặc biệt là trong ba năm ta ở lãnh cung, tất cả mọi người đều muốn nhân cơ hội trừ khử Thu gia, may mà Lý Tu Dẫn có lòng bảo vệ nên mới luôn bình an vô sự.
"Oanh Oanh, khúc mắc nhiều năm như vậy muội nên buông bỏ đi." Lúc chia tay, Thu Ngâm Phong khuyên ta.
"Ca ca chỉ mong muội sống tốt thôi." Huynh ấy xoa đầu ta nói.
Ta nhìn bóng lưng huynh ấy dần đi xa, bao nhiêu năm trôi qua, lưng huynh ấy đã còng đi không ít. Nhưng ta không ngờ, đó lại là lần gặp mặt cuối cùng.
Ba tháng sau, biên cương truyền đến tin tức, Đại Bội thắng hiểm, tổn thất ba ngàn tướng sĩ, Thu tướng quân đến giây phút cuối cùng cũng không từ bỏ hy vọng, thân mang trọng thương chém xuống đầu của tên giặc.
Sau đó, vạn tiễn xuyên tim.
Thục phi nói, ngày hôm đó cả hậu cung đều có thể nghe thấy tiếng khóc đau thấu tim gan của ta. Lý Tu Dẫn ôm chặt lấy ta sắp phát điên, không ngừng nói: "Không sao đâu Oanh Oanh, Oanh Oanh không sao đâu..."
Ta thỉnh cầu Lý Tu Dẫn cho ta về nhà ở bên linh cữu ca ca một ngày, hắn đồng ý. Hắn ban cho nhà ta rất nhiều tài vật, xây cho ca ca một lăng mộ, tu sửa miếu thờ, để thiên hạ bá tánh ăn chay bảy ngày.