Lồng Chim Tước

Chương 17



14.

Chu Diệu Nhân chết rồi, Lý Tu Dẫn ngay cả một phong hào cũng không ban cho nàng. Hóa ra hắn có thể vô tình đến vậy.

Thời gian cứ thế trôi đi, rất nhiều phi tần đều đã có con nhưng ta vẫn bình thản như vậy. Lý Tu Dẫn không còn nhắc đến chuyện này với ta nữa, hắn không ép ta nữa.

Sau này nghe nói, phụ thân của Hoàng Chiêu Nghi bị phụ thân của Hà Thanh Sênh vu oan, bị đánh đưa vào Đại Lý Tự chấp hành xử tử. Bản thân nàng cũng bị biếm vào lãnh cung.

Khi ta đến thăm nàng, nàng đã không còn tức giận gì, chỉ lặp đi lặp lại: "Nương nương, cả đời ta chưa từng làm chuyện gì xấu, vì sao lại như vậy?"

Thành An được nuôi dưỡng ở cung của ta, ta thường xuyên dẫn nó đi thăm mẫu phi, sau này Lý Tu Dẫn biết được liền cấm ta dẫn Thành An đi thăm nàng.

Chưa đầy nửa năm, Hoàng Chiêu Nghi đã chết trong lãnh cung.

Trước khi chết, nàng không cam tâm trừng mắt hỏi ta: "Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?"

Ngươi không làm sai điều gì cả, là ông trời bất công, là ông trời không có mắt. Từ đó về sau, chúng ta không dám chọc vào Hà Thanh Sênh, sợ rằng chọc vào nàng sẽ liên lụy đến cả nhà mẹ đẻ.

Liễu Đỗ Nhược bảo ta phải cẩn thận, ả ta đã nhăm nhe vị trí Hoàng hậu từ lâu rồi. Lúc đó ta đang ôm con của Tiểu Lan là Tiểu Lương Việt dỗ dành nó ăn.

"Nàng ta cứ nhớ mong thì cứ nhớ mong, ta không trêu chọc nàng ta là được."

Nhưng cuối cùng ta vẫn đánh giá thấp dã tâm của Hà Thanh Sênh. Thủ đoạn của nàng ta cuối cùng cũng dùng đến trên người ta.

Hôm đó, nàng ta mượn danh nghĩa của Liễu Đỗ Nhược hẹn ta đến Ngự hoa viên, nhưng người ta gặp không phải là Liễu Đỗ Nhược mà là Thẩm Lâm Xuyên.

"Oanh Oanh..." Hắn nhìn ta với ánh mắt phức tạp, đưa tay muốn sờ mặt ta, bị ta né tránh.

Ta nhớ thương hắn, nhưng ta là Hoàng hậu, ta không thể gặp hắn.

Ta muốn đi, hắn liền kéo ta trở lại, nói: "Oanh Oanh, bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn không thể quên được nàng, ta nghe nói Lý Tu Dẫn đối đãi với nàng không tốt, hiện tại chính cục đang loạn, ta đưa nàng đi, thiên hạ này luôn có chỗ dung thân cho hai chúng ta."

"Ngươi buông ra!" Ta muốn hất tay hắn ra nhưng cổ tay bị hắn gắt gao giam cầm.

"Thẩm Lâm Xuyên, ngươi điên rồi!" Ta giãy giụa, hắn lại càng ngày càng tới gần ta.

"Các ngươi đang làm cái gì?!"

Ta thấy Lý Tu Dẫn cùng Hà Thanh Sênh. Hắn đang lạnh lùng nhìn chúng ta, mà Hà Thanh Sênh rõ ràng là tới xem kịch. Ta mới biết, ta bị mắc bẫy rồi.

Ta hất tay Thẩm Lâm Xuyên ra, hắn lại đứng trước mặt ta, lớn tiếng đối chất cùng Lý Tu Dẫn: "Lý Tu Dẫn, ngươi không xứng làm Hoàng đế, ngươi không xứng với Oanh Oanh!"

"Oanh Oanh?"

Ta nghe được sự phẫn nộ rõ ràng của Lý Tu Dẫn, liền vội vàng quỳ xuống: "Hoàng thượng, Thẩm tướng quân phát điên rồi, thần thiếp và Thẩm tướng quân trong sạch."

Lý Tu Dẫn không nói gì, đột nhiên nghe thấy Hà Thanh Sênh hô lớn một tiếng: "Hoàng thượng, đây... đây không phải là túi hương của Hoàng hậu nương nương sao!"

Ta toát mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn thắt lưng của Thẩm Lâm Xuyên, trên đó quả nhiên treo túi hương ta tặng hắn nhiều năm trước.

Lý Tu Dẫn nổi giận, bắt Thẩm Lâm Xuyên lại, còn ta thì bị cấm túc.

Ngày hôm sau, Hà Thanh Sênh đến gặp ta, nàng ta nhìn ta với vẻ mặt buồn cười, hỏi: "Nương nương, người nói tội danh thông dâm với Hoàng hậu là gì nhỉ?"

"Làm sao ngươi gọi được hắn tới?" Ta tò mò rốt cuộc điều gì khiến Thẩm Lâm Xuyên đột nhiên phạm phải điều ngu xuẩn như vậy..

"Đơn giản thôi mà, ta chỉ cần nói với hắn rằng, bởi vì Hoàng hậu nương nương nhiều năm không sinh được con, Hoàng thượng quyết định phế Hậu, cả đời Hoàng hậu nương nương phải sống trong lãnh cung, sau đó, hắn hốt hoảng rồi." Hà Thanh Sênh cười hì hì nói.

Nhìn nụ cười của nàng ta, ta thấy thật ghê tởm. Ta thật sự ghê tởm đến mức nôn mửa, bởi vì ta mang thai rồi.

"Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã mang thai hơn ba tháng."

Lông mày của Lý Tu Dẫn giãn ra, chuyện của ta và Thẩm Lâm Xuyên dường như cứ như vậy mà bỏ qua.

Nhưng mà...

"Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói, ba tháng trước Hoàng hậu nương nương về phủ túc trực bên linh cữu, đêm đó đã gặp Thẩm tướng quân."

Ta như phát điên từ trên giường bò dậy túm lấy cổ áo nàng ta:

"Hà Thanh Sênh, rốt cuộc ngươi có phải là con người không? Đó là linh đường của huynh trưởng ta, đó là ngày giỗ của huynh trưởng ta!"

Nhưng Hà Thanh Sênh dường như hài lòng với phản ứng này của ta, nàng ta cúi đầu nhận lỗi với ta: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không dám nghi ngờ người, nhưng huyết thống long tự là chuyện lớn, thà nghi ngờ nhiều còn hơn là sai sót."

Ta tức giận buông tay, quay đầu nhìn Lý Tu Dẫn, phản ứng của hắn khiến ta lạnh lòng.

"Lý Tu Dẫn, ngươi không tin ta?" Ta rơi nước mắt hỏi hắn.

Hắn không nói gì.

Ta cười.

Đến cuối cùng, chẳng qua ta cũng chỉ có một kết cục như Chu Diệu Nhân, thậm chí còn thảm hơn cả nàng.

Chỉ một lát sau, hắn liền rời đi, ta được bãi bỏ lệnh cấm túc, Tiểu Lan các nàng đều đến bầu bạn với ta.

"Nương nương, thân thể quan trọng." Liễu Đỗ Nhược vừa đút thuốc cho ta vừa an ủi ta.

"Hắn không tin ta." Ta nói.

Tiểu Lan lo lắng nhìn ta, nàng nói: "Nương nương, chúng ta không hổ thẹn với lòng mìnhlà được, mặc kệ hắn có tin hay không."

"Không hổ thẹn với chính mình?"

Nghe thấy giọng nói này, chúng ta đồng loạt nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Hà Thanh Sênh dẫn người tiến vào, phía sau khiêng một cái bàn, trên bàn có một cây quạt.

Ta có một dự cảm không lành. Nàng ta sai người đặt bàn trước mặt ta.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com