Lời Hứa Trọn Đời

Chương 9



13.



Năm đó, liên quân Đàm – Lưu cùng tiến hành bắc phạt.



Vệ Phong dẫn đại quân Tây lộ, Đàm Tam Khuyết thống lĩnh đại quân Đông lộ.



Lúc đầu, mọi việc vô cùng thuận lợi, liên quân thế như chẻ tre, tiến thẳng đến thượng kinh Lâm Hoàng.



Nhưng một ngày nọ, tiền tuyến đột nhiên truyền về chiến báo:



Vệ Phong bị bắt.



“Không thể nào!” Ta ôm lấy chiến báo, luống cuống chân tay:



“Nếu là Đàm Tam Khuyết bị bắt thì ta còn tin được, chứ Vệ Phong thì làm sao có thể? Ai có thể đánh bại được hắn? Truy tra ngay!”



Ngựa phi ngàn dặm, tin tức lại truyền về:



“Vệ Tướng quân thực sự bị bắt, và…”



“Đừng có ấp a ấp úng!”



“… và là bị quân Đàm bắt.”



Một tiếng ‘ong’ vang lên trong đầu ta, ta ngồi phịch xuống long ỷ:



“Đàm Tam Khuyết dám bội ước, đánh lén Vệ Phong?!”



“Vâng. Lộ tuyến tấn công Liêu quốc của Vệ Tướng quân bị lộ, rơi vào ổ phục kích. Khi rút về ải Kỳ Câu, đáng lẽ được quân Đàm tiếp ứng, nào ngờ lại bị bao vây tứ phía.



Vệ Tướng quân thân chinh cô độc, cố thủ ba ngày ba đêm, cuối cùng thất thủ, bị bắt.”



“Sau khi bắt được Vệ Tướng quân, quân Đàm lập tức ký kết hòa ước với Liêu quốc, rút lui về ải Nhạn Môn, dâng toàn bộ vùng Yên Vân đã chiếm được cho Liêu quốc.”



Ta giận đến run người:



“Đàm Tam Khuyết điên rồi sao?! Lại làm ra chuyện tồi tệ như vậy!”



Tề Ngoạn hiếm khi lộ vẻ u sầu:



“Có lẽ, với Đàm Tam Khuyết, Liêu quốc chỉ là hiểm họa bên hông, Còn Vệ Tướng quân mới là cái gai trong tim hắn. Hội minh từ đầu đã chỉ là cái cớ, hắn muốn lợi dụng nó để dẫn Vệ Tướng quân cô lập thâm nhập, rồi bắt sống.”



Tướng quân của ta, không phải bại trận dưới đao ngựa người Liêu, mà là ngã xuống bởi mũi tên ngầm của đồng minh.



“TÊN KHỐN VÔ LIÊM SỈ!” Ta nghiến răng ken két,

“Lập tức triệu tập toàn quân, xuất binh đánh Biện Kinh! Ta phải cứu Bá Ước!”



“Tuyệt đối không được!”



Toàn thể văn võ bá quan quỳ rạp xuống:



“Bệ hạ! Giờ xuất quân đánh Biện Kinh chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Nếu thất bại, Kinh Châu khó giữ, đại nghiệp nguy khốn!”



Ta giận dữ đến mức rút kiếm c.h.é.m vỡ góc bàn:

“Dù phải mất cả thiên hạ, ta cũng phải cứu Bá Ước!”



“Bệ hạ!” — Quần thần chính trực, quyết không nhượng bộ.



Lòng ta tràn ngập bi thương, ta biết bọn họ nói đúng.



Ta không thể cứu được.



Ta không thể cứu nổi Vệ Tướng quân của ta.



Nhưng… làm sao ta có thể không cứu?

Ta làm sao dám không cứu?!



Sau một hồi giằng co, ta tháo kiếm đeo bên hông, cùng ngọc tỷ truyền quốc, đặt lên bàn:



“Trẫm sẽ thân chinh dẫn một ngàn tử sĩ tiến vào Biện Kinh, cứu lấy Bá Ước.”



“Bệ hạ là ngọc thể vạn kim, thần nguyện thay người xuất chiến!”



Hoàng lão lệnh công chắp tay.



“Đàm Tam Khuyết bắt hắn mà không giết, là nhắm vào trẫm.”



“Người chỉ lo cho Vệ Bá Ước, còn giang sơn xã tắc thì sao?!”



Tề Ngoạn chất vấn.



“Năm xưa, trẫm cùng Bá Ước đơn thân vào Kinh Châu, mới có được cơ nghiệp hôm nay. Thiên hạ có thể mất một tướng quân, nhưng trẫm không thể phản bội Bá Ước!”



Ta nhớ đến đêm năm ấy chúng ta bỏ trốn trong bóng tối, mà nước mắt rơi lã chã.



Ta cúi người lạy chư vị đại thần:



“Quý Hán, xin giao lại cho chư khanh.”



“Bệ hạ đi, thần cũng đi!” Lão Hoàng lệnh công.



“Phải đấy, điều thêm vài đường quân nữa, để mọi người còn có thể ứng viện lẫn nhau.” Từ Lương.



Tề Ngoạn ‘ấy’ một tiếng, rồi cũng bước ra khỏi hàng.



Ta nhìn khắp từng gương mặt.



Ngoài là thần tử của Đại Hán, họ đều là bằng hữu, là tri kỷ của Vệ Phong.



Hạt Dẻ Rang Đường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có thể đi. Nhưng không ai được vào thành. Nếu phải vào… một mình ta là đủ.”



14.



Chúng ta ngày đêm chạy gấp về Biện Kinh.



Giữa đường, đã nghe tin tức truyền đến từ Biện Kinh.



Đàm Tam Khuyết muốn chiêu hàng Vệ Phong, ban đầu ban tặng vàng bạc mỹ nhân, hứa hẹn chức tước cao sang, nhưng Vệ Phong đều không đoái hoài.



Tống Bảo Bình khuyên Đàm Tam Khuyết nên hành hình tàn khốc giữa phố rồi c.h.é.m đầu, nói:

“Để mọi người nhìn thấy kết cục của phản tặc.”



Thế là tướng quân của ta, Vệ Tướng quân bất bại của ta, bị xuyên xích sắt vào bả vai.



Trên mặt bị khắc hai chữ “phản tặc”.



Đeo gông nặng hai mươi cân, mặc áo trắng mỏng giữa gió Bắc gào thét, chân trần lê bước, bị áp giải diễu qua phố lớn ngõ nhỏ của Biện Kinh.



Hôm đó, dân chúng đứng đầy hai bên đường.

Mỗi bước hắn đi, m.á.u lại chảy ra từ vết thương.



Máu của hắn chảy khắp Biện Kinh, cho đến khi dừng lại trước cửa hoàng cung.



Đàm Tam Khuyết ngồi cao trên Thiên Khuyết, cúi đầu nhìn xuống.



Tên đao phủ mang ra mười tám cây chốt gỗ, to cỡ ngón tay cái, bày ra trước mặt Vệ Phong.



Cây thứ nhất, xuyên qua tay trái của hắn.

Đàm Tam Khuyết hỏi:



“Vệ Phong, ngươi đầu hàng không?”



Bá Ước nói: “Không đầu hàng.”



Cây thứ hai, xuyên qua tay phải.



Đàm Tam Khuyết hỏi:



“Bây giờ chịu chưa?”



Bá Ước vẫn nói: “Không.”



Cây thứ ba. Thứ tư. Thứ năm…



“Không đầu hàng.”



“Không đầu hàng!”



“Không đầu hàng!!”



Gió gào thét, Biện Kinh đầy tiếng gào thảm thiết của hắn.



Và cả câu nói ấy—



“Không đầu hàng.”



Đến cuối cùng, hắn đã không thể lên tiếng nữa.



Áo trắng thấm đầy máu, chàng thiếu niên tướng quân thân bị đ.â.m xuyên bởi vô số cọc gỗ, không còn chút dáng vẻ oai phong trên lưng ngựa xông pha ngàn dặm.



Nhưng Đàm Tam Khuyết từ tức giận chuyển sang hoảng sợ.



Vì hắn chỉ còn lại một cây chốt cuối cùng.



“Vệ Phong! Cây cuối cùng này sẽ đ.â.m vào tim ngươi, lấy mạng ngươi. Ngươi còn dám nói không chịu đầu hàng?”



Vệ Phong nằm trong vũng máu, hơi thở mong manh, ngón tay khẽ động.



Hắn gắng sức, dùng sức lực cuối cùng ngẩng đầu lên, dùng m.á.u nóng viết lên mặt đất một chữ.



Chữ ấy mờ nhòe, dơ bẩn, nguệch ngoạc—

Nhưng mọi người đều nhận ra.



Đó là chữ “Lưu”.



Chữ “Lưu” của ta…



“Sau đó thì sao?”



“Đàm Tam Khuyết mất khống chế, nhảy dựng lên hét lớn:



‘Chém đầu! Kéo ra ngoài c.h.é.m đầu!’”



“Nhưng dân chúng Biện Kinh tức giận, đội mũ giáp xông lên quảng trường trước cung điện.”



“Người quá đông, họ kết thành tường người, xô đẩy cấm vệ quân.”



“Đến khi dòng người rút đi, Vệ Phong đã không thấy đâu nữa.”



“Hiện nay toàn thành đang truy lùng gắt gao, nhưng vẫn không có tung tích của hắn.”



Ta vừa rơi lệ, vừa bật cười.



“Phải rồi… nhân dân sẽ không quên.”



Nhân dân sẽ không quên, là ai bình định Thục Xuyên, là ai lấy lại Yên Vân ở phương Bắc.



Chưa ai từng thấy mặt Vệ Bá Ước, nhưng chẳng ai là không biết tên Vệ Bá Ước.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com