Ta và Vệ Phong trốn dưới tán lá sen hái hạt sen ăn.
Lá sen che trời, hạt sen ngọt thanh.
Giữa âm thanh róc rách của dòng nước, ta không kìm được, gối đầu lên tay nghỉ ngơi.
Nắng xuyên qua lá sen khổng lồ, rải vàng trên mặt.
“Bá Ước, còn năm trăm binh sĩ kia thì sao?”
“Bị đại quân xung phong, chắc là đã tan tác rồi.”
“Vậy chẳng phải chúng ta thành tướng không quân sao?”
Hắn thản nhiên gật đầu: “Phải nhanh chóng quay về Kinh Châu phòng thủ, Đàm tặc sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”
“Không, không đúng. Đã vượt sông rồi, sao không nhân tiện đến Thái Thương luôn, giải quyết luôn vấn đề lương thảo của ngươi? Đàm Tam Khuyết chắc chắn tưởng ta trốn về Kinh Châu, hắn tuyệt đối không đề phòng phía Bắc.”
Ánh mắt ta và Vệ Phong giao nhau.
Vệ Phong nói: “Được.”
Ây, Vệ tiểu tướng quân đã trưởng thành rồi, ngày càng trầm ổn, nội liễm.
Giờ hỏi hắn chuyện quân sự, hắn chỉ có hai đáp án: “Được” hoặc “Không.”
Cũng chẳng giải thích gì thêm, thâm sâu khó lường.
Nhưng cứ nghe hắn là đúng, hắn nói “được” thì chắc chắn làm được.
Lời của Vệ Bá Ước, một chữ đáng ngàn vàng.
Chúng ta kéo thuyền lên bờ, hái đầy một khoang hạt sen để tặng lại bà lão như món quà đáp lễ, sau đó cùng cưỡi ngựa hướng Bắc, dọc đường gom góp quân lính tan tác, chẳng bao lâu đã tới Thái Thương.
Thái Thương sát bên ải Hàm Cốc, là kho lương của thiên hạ, xây dựng giữa địa thế khe sâu hiểm trở, dễ thủ khó công.
Hạt Dẻ Rang Đường
Khi chúng ta đến nơi, Hoàng lão tướng quân cũng vừa tới.
Lão tướng là cựu thần của tiên hoàng, từng đi theo ta đầu hàng Đàm Tam Khuyết.
Sau khi ta làm chủ Kinh Châu, Đàm Tam Khuyết sợ Vệ Phong lớn mạnh, liền giao lão tướng lại cho ta.
Vừa gặp mặt, vị lão tướng tam triều này liền ôm chặt Vệ Phong một cái:
“Chuyện ở Đồng Tước Đài, bọn ta đều đã nghe rồi. Nếu không có ngươi, công chúa đã mất mạng!”
“Vũ khí, giáp trụ của quân Đàm chuẩn bị xong chưa?”
“Ổn hết rồi!”
“Trên đường đến đây có bị lộ không?”
“Ha ha ha ha ha! Ta lén lút lắm, ngay cả quân sư cũng không biết ta đã rời Nam Quận!”
12.
Trời tối, gió lớn.
Chúng ta thay toàn bộ sang giáp trụ quân Đàm, giương cờ hiệu quân Đàm, hiên ngang đến trước cổng thành.
“Người đến là ai?”
“Thái giám vận lương Giang Châu, Thái Hà.” Lão tướng ngẩng cao đầu gọi cửa.
“Có lệnh bài không?”
“Có!”
Chúng ta vốn xuất thân từ quân Đàm, không những biết rõ các phiên hiệu quân đội mà việc làm giả lệnh bài cũng dễ như trở bàn tay, bản vẽ lệnh bài, năm Đàm Tam Khuyết khởi binh là do chính ta giám sát thiết kế.
Không có sơ suất gì, Thái Thương hạ cầu treo, chúng ta đường đường chính chính tiến vào thành.
Vừa gặp mặt, quan giữ thành kinh ngạc: “A, ngươi không phải là Thái Hà!”
Sau đó nhìn thấy ta: “A, ngươi là…”
“Ta là chủ mẫu của các ngươi.” Ta tháo mũ, buông tóc, “Phụng chiếu Hoàng thượng, đến tiếp quản Thái Thương.”
“Nhưng… thần chưa hề nhận được thánh chỉ của Hoàng thượng…”
“Cần chi thánh chỉ?” Ta quất roi ngựa lên mặt hắn, “Gặp ta là như gặp Hoàng thượng!”
Quan giữ thành ôm mặt: “Nhưng… nhưng tiểu nhân nghe nói, mười ngày trước, phu nhân và bệ hạ ở Đồng Tước Đài có chút… bất hòa…”
“Chuyện gia sự giữa ta và bệ hạ, đến lượt ngươi xía vào à?”
“Bây giờ ngươi có hai lựa chọn: chết, hoặc theo ta.”
Ta rút kiếm kề lên cổ hắn:
“Chọn đi.”
“Thần… nguyện đầu hàng phu nhân.”
Ta chiếm được Thái Thương, từ đây lương thảo không còn là vấn đề nữa.
Còn bên Đàm Tam Khuyết thì triều đình chấn động, muốn đánh ta, mà kho lương lại mất.
Ta tận dụng cơ hội ngàn năm có một, lệnh cho Hoàng lão tướng quân từ ải Vũ Quan đánh xuống, Vệ Bá Ước thì dẫn binh theo đường khác, hai bên phối hợp.
Hai người bọn họ như sấm chớp gió lửa, bình định toàn bộ Thục Xuyên.
Cuối năm ấy, ta chiếm cứ Kinh Ích, đăng cơ tại Thành Đô, lập quốc hiệu là Quý Hán.
Thiên hạ từ đó chia hai.
Ta và Đàm Tam Khuyết giao chiến, thắng bại lẫn nhau, không ai nuốt nổi ai.
Đúng lúc ta đang mưu tính diệt trừ gã chồng cũ đáng c.h.ế.t ấy thì biên giới phía Bắc truyền tin:
Hoàng đế Liêu quốc băng hà, để lại con thơ.
Thái hậu Tiêu Oanh Oanh nhiếp chính, chấp chính quốc sự.
Ta mừng rỡ:
“Cơ hội tốt đây! Vua mới lên ngôi, Liêu quốc nghiêng ngả, chính là lúc bắc phạt!”
Tề Ngoạn phe phẩy quạt:
“Nếu ta khởi binh đánh Bắc, Đàm Tam Khuyết sẽ nhân cơ đánh chúng ta.”
“Ngũ Hồ loạn Hoa, cướp đất Yên Vân. Nam nhi Trung Nguyên nào chẳng muốn tiến quân rửa hận? Đàm Tam Khuyết tuy tiểu nhân, nhưng ở điểm này, hắn hẳn cũng cùng chí hướng với ta.”
“Ý chủ công là…”
“Trục Di đuổi Hồ, liên Đàm kháng Liêu!”
Ta viết một phong thư gửi tới Kinh Thành, chỉ sáu chữ:
“Ngừng chiến, liên quân, bắc phạt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đàm Tam Khuyết đồng ý.
Tháng Ba đầu xuân, tuyết đông vừa tan, ta lấy thân phận Hán Vương, cùng Đàm Tam Khuyết hội minh ở Đồng Tước Đài.
Lần trước đến đây, ta mặc váy ngồi xe, ở dưới đại điện, đơn độc một mình, suýt bị hắn và Tống Bảo Bình hại chết.
Lần này, ta mặc long bào đen, đội mũ ngự cửu lưu, nghênh giá ngàn quân rồng, mỗi bước tiến vào đại điện là nhạc lễ vang trời, huy hoàng rực rỡ.
Tề Ngoạn nói:
“Bệ hạ cứ yên tâm, mọi quy chế nghi lễ, người và tên c.h.ế.t tiệt đó ngang hàng nhau.”
Tề Ngoạn thân là Hồng Lư Tự khanh của Đại Hán, thân chinh đến Giang Đông, đấu khẩu với quần nho, giành từng điều một, khiến ta và hắn được ngang ngửa đối đàm.
Dưới trướng ta, nhân tài như nước.
Trên đầu ta, trời trong xanh thăm thẳm.
Trên y phục ta, thêu nhật nguyệt tinh tú, sông núi nước chảy, như thể cả thiên hạ đều nằm trong tay ta.
Từng bước một, ta đi lên cao đài, Đàm Tam Khuyết đang đứng chờ.
Khoảnh khắc hắn thấy ta, trong mắt thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng.
Chúng ta nhìn nhau rất lâu.
Ta là người rút mắt trước, chậm rãi bước đến bên hắn.
Kỳ thực, rất lâu trước đây, tâm nguyện của ta, cũng chỉ là… được sánh vai cùng hắn như thế này, đứng dưới bầu trời cao rộng, nhìn giang sơn tươi đẹp.
Lễ quan dâng rượu.
Ta nâng chén, nhẹ cụng với hắn.
Mười năm trước, dưới tán đào ở ải Đồng Quan, ta cũng từng như vậy, một chén rượu nhạt, cùng hắn uống chung.
Một chén rượu, liền hứa cả đời.
“Phu nhân!”
“Phu quân~”
“Chúng ta cùng rời Trung Nguyên, bình định Thục Xuyên, sau đó bắc phạt Liêu quốc, như vậy mới có thể thống nhất thiên hạ Hán tộc.”
“Được! Nàng đi đâu, ta theo đó. Cùng sinh cùng tử, vĩnh viễn không rời.”
Ta vẫn còn nhớ mùi vị của rượu hoa đào năm ấy.
Ngọt ngào, trong trẻo, như một giấc mơ đẹp.
Nhưng lời thề ngày xưa còn vang bên tai,
Rượu trong tay chúng ta hôm nay… lại hóa thành m.á.u tanh đầy chén.
Hắn xưng vương ở phương Nam.
Ta xưng đế nơi đất Thục.
Giữa Hán vương và hoàng đế, chỉ còn lại một khế ước huyết minh lạnh lẽo.
Không còn Đàm tam lang năm xưa,
Không còn Nhữ Dương công chúa,
Không còn anh hùng – mỹ nhân, hai lòng son sắt.
“Tam lang, ta muốn hỏi ngươi một câu.”
“Ngươi hỏi đi.”
“Ngươi… còn nhớ lời thề năm xưa không?”
Giọng hắn nghẹn ngào:
“Bắc phạt Liêu quốc, thu phục giang sơn nhà Hán.”
Im lặng.
“Ninh Hoan… ta cũng có một câu muốn nói.”
“Mời nói.”
“Nếu Liêu quốc thất thủ… nàng có thể… từ từ quay về không?”
Ta khẽ cười.
Tam lang à…
Không thể quay về nữa rồi.
Chúng ta đã đứng quá cao, không còn ai nghe được tiếng gió trong hồi ức của ta và người.
Sau khi hội minh kết thúc, Đàm Tam Khuyết tặng ta một món quà.
Đó là y phục hoàng hậu, đặt trong khay gỗ đàn hương quý báu.