“Hiện tại Biện Kinh được canh phòng nghiêm ngặt, Đàm Tam Khuyết đang lệnh truy bắt Vệ Phong ráo riết. Hơn nữa, thương thế của ngài ấy quá nặng, sống c.h.ế.t chưa rõ, bệ hạ…”
“Ta biết. Tất cả ta đều biết.” Ta điềm tĩnh nói, “Dù còn sống hay đã chết, ta cũng phải đưa Bá Ước về nhà.”
Khi đến ngoại thành Biện Kinh, có một nữ nhân quê mùa đến gặp ta:
“Ngươi là Hán Vương sao?”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Phải.”
“Trời ơi, hay quá… ngươi đến rồi…”
Nàng ta kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, “Vệ Tướng quân… đang ở Thanh Giang chỗ chúng ta!”
Thì ra hôm đó, có một đồ tể g.i.ế.c heo, thân hình to khỏe, trong lúc hỗn loạn đã cõng Vệ Phong bỏ chạy.
Ông ta sống ở phía nam Biện Kinh, tại một khu dân cư nghèo tên là Thanh Giang.
Ngay hôm đó, Lý Chính nhận được lệnh từ trên, đến nhà đồ tể kiểm tra, lập tức phát hiện trong nhà có người lạ.
Khắp chợ đã dán đầy lệnh truy nã Vệ Phong.
Nhưng Lý Chính không nói một lời.
Một trăm lẻ tám hộ dân của Thanh Giang.
Không một ai mở miệng.
Sau đó Lý Chính quay lại, mang theo băng vải.
Hàng xóm ghé thăm đồ tể, mang theo rượu thuốc.
Đầu phố có một lão đại phu, từng làm việc ở Thái Y Viện, hôm đó xách theo hòm thuốc nhỏ, lấy cớ đến nhà đồ tể ăn cơm.
Những người phu khuân vác, người bán hàng rong, thợ thủ công ấy… dùng cách im lặng như vậy, như từng hạt cát nhỏ góp lại, cứu lấy vị anh hùng từng cứu họ.
Ta cải trang, âm thầm vào thành, đi theo nữ nhân ấy vào Thanh Giang, dưới ánh mắt lặng lẽ của mọi người, ta đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ.
Đó là một căn nhà nhỏ, đơn sơ.
Nhưng có một chiếc chăn dày, được chắp vá bằng vải vụn từ trăm nhà, vừa nhìn đã biết là ruột bông mới thay.
Thiếu niên tướng quân của ta đang yên tĩnh ngủ say.
Ta bước lên, quỳ bên mép giường, nắm lấy tay hắn:
“Bá Ước, ta đến cứu ngươi rồi.”
16.
Một mình một ngựa, ta ôm Vệ Phong trong lòng, rời khỏi Biện Kinh.
Vừa ra khỏi ải Uông Thành thì rơi vào ổ phục kích.
Tứ phía đều là binh lính giương cung bạt kiếm, giữa đêm tối như từng đốm quỷ hỏa.
Trên tường thành, bóng dáng Đàm Tam Khuyết xuất hiện.
“Ta biết mà!” Đàm Tam Khuyết giận dữ gào lên,
“Suốt năm năm qua, ta đã viết cho nàng biết bao nhiêu thư, thậm chí đích thân mang y phục hoàng hậu đến đón nàng, vậy mà nàng chưa từng liếc nhìn ta lấy một lần.”
“Nhưng chỉ cần ta bắt được Vệ Phong, nàng lập tức lao đến!”
“Lưu Ninh Hoan, nàng thích hắn đến thế sao?! Nàng còn nhớ mình là thê tử của ai không?!”
“Vì một lý do ngu xuẩn như thế mà ngươi dám hại hắn?!”
Ta siết chặt chuôi đao, rồi lại buông ra, giọng đầy mỏi mệt:
“Đàm Tam Khuyết, nếu ngươi còn chút tình xưa, thì hãy thả Vệ Phong đi. Để thiên hạ còn lại một tướng tài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi còn dám cầu xin cho hắn?!”
Ta không nhịn được nữa, túm lấy một lọn tóc dài của mình, vung đao c.h.é.m xuống!
“Từ nay, kết tóc năm xưa, ta hoàn trả lại cho ngươi! Ngươi và ta, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Gió đêm thổi mạnh.
Lọn tóc nhẹ nhàng bay theo gió.
Ta buông tay, để lọn tóc phiêu tán vào đêm tối.
“Nàng nói cắt là cắt?”
Mắt Đàm Tam Khuyết đỏ hoe:
“Nàng tưởng hôm nay có thể đi được sao?!”
Trên tường thành, hàng loạt cung đều đã lên dây, sẵn sàng phóng tên.
Ta nhìn hắn khinh miệt, điềm tĩnh ghì cương ngựa tiến lên.
Phía trước là cổng thành.
Có ánh trăng, ngày càng gần hơn.
“Lưu Ninh Hoan!”
Giọng Đàm Tam Khuyết đã lạc đi, mang theo nước mắt.
“Ta đồng ý, ta đồng ý mà… Chỉ cần nàng bỏ Vệ Phong lại, quay về bên ta… Chúng ta vẫn như xưa! Mọi chuyện cũ, ta không truy cứu!”
Ta cởi giáp trên người, khoác lên Vệ Phong, che chở hắn thật kín.
“Đàm Tam Khuyết, ngươi vẫn không hiểu ta.”
“Từ cái ngày ta bỏ trốn khỏi Biện Kinh, cách duy nhất để ta chết, là chinh chiến nơi sa trường, bại trận mà chết. Chứ không phải c.h.ế.t vì sinh con cho ngươi trong cái hoàng cung sâu không thấy đáy ấy.”
“Hôm nay, ngươi có thể đánh đập ta, làm nhục ta, thậm chí nghiền nát thân xác ta, nhưng điều duy nhất ngươi không làm được, là có được ta!”
“Ta vĩnh viễn, vĩnh viễn không làm nữ nhân của ngươi nữa!”
Nghe đến đây, Đàm Tam Khuyết lập tức ngất xỉu, cả tường thành rối loạn.
Cung thủ bắt đầu buông tên.
Từng mũi tên cắm sâu vào người ta.
Nhưng ta không thấy đau.
Vẫn ôm chặt Vệ Phong trong lòng, phi ngựa trên đường lớn, không quay đầu lại, một lần nữa rời khỏi thành Biện Kinh.
Vệ Phong trọng thương.
Ta đẫm máu.
Nhưng đó là một đêm thật đẹp.
Đẹp như cái đêm rất nhiều năm trước, hai chúng ta kề vai rời khỏi Biện Kinh.
Gió xuân hân hoan, vó ngựa dồn dập.
Chỉ là… tầm nhìn của ta bắt đầu nhòe đi, tay cũng dần mất sức, không còn cầm nổi đao, không ghì nổi dây cương…
Ta ôm Vệ Phong, ngã khỏi ngựa, lăn mấy vòng trong bụi cỏ.
“Ha ha ha ha ha ha…”
Ta ngửa mặt cười lớn, nước mắt tuôn rơi theo tiếng cười ấy.
Nửa đời làm phi tần Dụ quốc, cuối cùng ta cũng trở thành Hán Vương.