Lời Hứa Trọn Đời

Chương 7



Ta ngồi ngay ngắn trên thượng tọa, sắc mặt bình thản: “Ừm.”



“Ngươi thực sự mang quân đến?!” Đàm Tam Khuyết nổi gân xanh, hất tung rượu thịt trên bàn.



“Lưu Ninh Hoan! Ta vì tình nghĩa phu thê, chưa từng nghi ngờ ngươi. Giờ chỉ bảo ngươi giao binh quyền, mà ngươi dám làm phản giữa gia yến?! Ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?!”



“Đã gọi là gia yến, thì tại sao tiện tì kia lại mai phục đao phủ trong sảnh, chuẩn bị ra hiệu hại chủ công của ta?!”



Vệ Phong gầm lên, trừng mắt chỉ vào Tống Bảo Bình.



Đàm Tam Khuyết cũng kinh hãi nhìn nàng ta.

Dù sao cũng từng làm hoàng đế vài năm, bản lĩnh ứng biến vẫn còn, hắn lập tức cười lớn:



“Chỉ là đùa thôi, ngươi nhìn nhầm rồi, chỉ là mấy vũ công biểu diễn chiến vũ thôi mà — phu nhân, vị tiểu tướng này là ai, mà sao nóng nảy thế?”



Ta điềm đạm: “Hắn là một trong Ngũ hổ thượng tướng dưới tay ta, Nghi Đình Hầu, tổng chỉ huy tam quân — Vệ Phong.”



Sắc mặt Đàm Tam Khuyết trầm xuống: “Quả nhiên là Vệ Phong! Lần trước còn dám lừa ta là tiểu thị vệ, các ngươi nghĩ ta mù mặt chắc?”



Hắn giận dữ đi qua đi lại:



“Tốt, hay lắm, kiếm giày bước thẳng vào điện, vào trướng không hành lễ — Lưu Ninh Hoan! Đây là tướng do một tay ngươi nuôi nấng sao?!”



Vệ Phong rút kiếm, ánh mắt như lửa:



“Ta là thần tử nhà Hán, chỉ có một chủ công, nàng hiện đang ngồi ở đây. Ngươi là ai? Ta có quen biết sao? Ngươi tôn trọng chủ công của ta, ta kính ngươi. Nhưng ngươi dung túng tiện tì sỉ nhục nàng, ta quyết không đội trời chung!”



Đàm Tam Khuyết cũng rút kiếm: “Muốn thử xem kiếm của ta có bén không?”



Vệ Phong đáp: “Kiếm ta cũng chưa từng cùn!”



Ánh mắt thiếu niên bừng bừng, giọng nói vang dội, khí thế như hổ vồ rồng, đè bẹp cả sảnh đường.



Cả sảnh im phăng phắc.



Đàm Tam Khuyết bao năm rồi chưa từng bị ai mắng thẳng mặt như vậy, sững sờ giây lát, rồi nhìn về phía ta:



“Phu nhân, nàng cũng nên nói gì đi chứ, phu nhân!”



Ta mặc bạch y, đeo kiếm, chậm rãi đứng dậy khỏi bàn:



“Người trong sảnh này, ai là Tống Từ?”



Bao ánh mắt đổ dồn vào thân sĩ mập trắng kia, mặt hắn tái như giấy.



Ta bước tới, rút đao c.h.é.m đầu hắn, ném xuống chân Tống Bảo Bình.



Giữa tiếng hét xé họng của ả, ta lau m.á.u trên mặt, điềm nhiên nói:



“Đàm Tam Khuyết, ta từng yêu ngươi, từng dâng hết những điều tốt đẹp nhất cho ngươi. Nên hôm nay, ta mới có tư cách làm Kinh Châu Mục.”



“Nếu ta không nể mặt ngươi, thì e rằng tất cả những người đang ngồi đây hôm nay… đều phải gọi ta một tiếng: Hán Vương Bệ hạ!”



Đó là lần đầu tiên danh hiệu của ta được ghi vào sử sách.



Không còn là thê tử của ai đó, nữ nhi của ai đó, thiếp thất hay mẫu thân của ai đó.



Cái tên Lưu Ninh Hoan lần đầu tiên được ghi vào Bản kỷ đế vương.



Không còn là một “Lưu thị” mờ nhạt, vô danh.



Ta, hai mươi bảy tuổi nắm tay Vệ Phong hai mươi mốt tuổi, cùng nhau kề vai sát cánh, bảo vệ lưng nhau giữa mười vạn đại quân, đối mặt trực tiếp với Đàm Tam Khuyết.



“Ngươi không sợ ta g.i.ế.c ngươi sao? Nơi này toàn là người của ta, Ninh Hoan.”



Trong mắt Đàm Tam Khuyết thoáng hiện lên vẻ u sầu như ánh sáng cuối cùng trước khi lụi tắt.



“Ngươi quả thật có rất nhiều binh mã, Tam lang.”



Ta nở nụ cười rạng rỡ:



“Nhưng ngươi đã già rồi, bị tửu sắc rút cạn sinh lực. Trước khi ta và Vệ Phong ngã xuống… chúng ta nhất định sẽ lấy đầu của các ngươi!”



“Ngươi còn có can đảm… cược ván này với ta không?!”

 

11.



Sự thật chứng minh, Đàm Tam Khuyết không có can đảm đó.



Hắn biết trong vòng năm bước, kiếm của Vệ Phong nhanh hơn, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.



Vệ Phong che chở cho ta lao ra khỏi quân doanh, sau đó nhanh chóng tìm hai tiểu binh đổi y phục, lẫn vào đội ngũ đang truy đuổi chúng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Vì không thông thạo địa hình, chẳng mấy chốc chúng ta bị truy đuổi đến bờ nước.



“Ngươi đợi ở đây, ta đi mượn thuyền.”



Ta cởi giáp, ném cho Vệ Phong, tháo búi tóc, chân trần chạy tới nhà ngư dân bên sông, ôm cánh tay tỏ vẻ đáng thương:



“Bà ơi, có thể cho chúng cháu mượn một chiếc thuyền để qua sông được không ạ?”



Bà lão vội vã mang nước nóng cho ta: “Cô nương gặp chuyện gì thế này?”



Ta liếc nhìn đám truy binh trên sườn núi:



“Dạo gần đây hoàng đế Dụ quốc du ngoạn ở đây, cháu bị một tên giáo úy dưới trướng hắn để ý, định phái người bắt cháu về…”



“Lũ lính lưu manh đó! Đồ người mà như thú!” bà lão mắng toáng lên, rồi lôi từ bụi lau ra một chiếc thuyền gỗ nhỏ:



“Đi mau đi, cô nương tốt thế này, đừng để bọn đầu trâu mặt ngựa ấy làm nhục!”



“Có thuyền rồi! Mau lên!” Ta lén gọi Vệ Phong.



Vệ Phong bước ra, lễ độ cúi chào bà lão, ánh mắt bà liền sáng lên:



“Chàng trai này thật tuấn tú! Là phu quân của cô nương sao? Trai tài gái sắc, bà chưa thấy đôi nào xứng như hai người đấy!”



Ta bỗng nổi hứng trêu chọc: “Đây là đệ đệ của cháu, chưa cứoi thê. Nếu trong vùng có nữ tử nào xinh xắn, cứ giới thiệu cho hắn. Cả nhà cháu đều sốt ruột lắm rồi.”



“Được, được! Bà nhớ rồi!”



Vệ Phong cụp mắt, hàng mi khẽ run, quay đầu nhìn ra mặt hồ.



Có lẽ hắn đã mệt rồi.



Thế là một mình ta gắng sức chèo thuyền.



“Ngươi rốt cuộc mang theo bao nhiêu quân?” Ta vừa mồ hôi đầm đìa chèo thuyền, vừa cười hỏi.



“Năm trăm.” Vệ Phong ngồi ở đuôi thuyền, buồn bã nhìn dòng nước.



“Ha ha ha ha ha — Vệ Bá Ước, gan ngươi to thật! Có năm trăm mà dám hô lên năm mươi vạn!”



Hiếm khi Vệ Phong trừng ta một cái:



“Chủ công mới là người gan to bằng trời, một mình đến gặp tên tặc Đàm, sao không bàn với ta trước?”



Ta ‘ấy’ một tiếng: “Ta không muốn chuyện riêng giữa hai ta làm chậm bước tây chinh của ngươi. Nếu thiên hạ có thể thống nhất, thì ngươi theo ai cũng đâu khác gì.”



“Ta chỉ có một chủ công.” Vệ Phong cố chấp nói như một đứa trẻ.



Lòng ta bỗng ấm lên, chân thành nói với hắn:



“Là vàng thì sớm muộn gì cũng sáng. Dù không có ta, tài năng tướng soái của ngươi rồi cũng sẽ khiến thiên hạ kinh động. Trước cả khi quen biết, ta đã từng mơ thấy ngươi được phong hầu bái tướng, địa vị ngang tam công.”

Hạt Dẻ Rang Đường



“Không có nếu như.” Vệ Phong đáp nhạt,

“Ta từng giữ doanh trại cho Đàm tặc ba năm, hắn chưa từng nhìn ta bằng ánh mắt nghiêm túc.



Dù có theo hắn thì sao? Dưới trướng hắn tướng tài như mây, chẳng đến lượt ta.



Hắn lại là hạng lòng dạ hẹp hòi, ta vừa có chút tài năng, hắn đã vội đè đầu dập mặt.



Dù có cho ta chức cao lộc hậu, ta cũng tuyệt đối không phục vụ loại người bất nghĩa vô trung ấy.”



Nói xong, ánh mắt hắn trong như nước nhìn ta:



“Thiên hạ có thể có ba mươi sáu lộ chư hầu, nhưng không phải ai cũng có gan và khí phách để giao toàn bộ tam quân cho một thiếu niên mười tám tuổi. Chủ công ngươi đã dốc hết tất cả, ta cũng nguyện dốc toàn lực. Cho nên…”



Hắn cụp mắt xuống:



“… về sau, đừng tùy tiện mang ta ra tặng người khác nữa, chủ công.”



Thấy hắn uất ức và cô đơn như vậy, ta vội nhận sai:



“Tướng quân nói đúng lắm. Lần này là ta suy nghĩ chưa chu toàn. Từ nay về sau, chúng ta cùng chung vinh nhục, hoạn nạn có nhau, đồng tâm hiệp lực, cùng lập chiến công!”



Sắc mặt Vệ Phong dịu lại: “Ngươi đói không?”



“Có chút. Trong yến tiệc với Đàm tặc, một giọt rượu ta cũng chưa dám uống.”



“Rượu vẫn nên uống ít thôi.”



Hắn tháo túi nước bên hông đưa cho ta, cuối cùng cũng bước tới thay ta chèo.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com