Đúng lúc tình hình ở Kinh Châu đang vô cùng thuận lợi, Đàm Tam Khuyết đột nhiên gửi thư yêu cầu ta quay về Kinh Thành.
Khi ta nhận được thư, đang ở tiền tuyến thăm Vệ Phong.
Ý tưởng đi thăm quân là của Tề Ngoạn: “Tướng ra trận, quân lệnh có thể không tuân. Ngươi định kỳ đi thăm hắn, cũng coi như có chỗ dựa.”
Ta không có ý đồ gì với Vệ Phong.
Hắn là người khi ta tay trắng, vẫn không chút do dự vứt bỏ tất cả để theo ta rời nhà.
Cũng chính là người ở Hồng Môn Yến, không ngại ngàn dặm xa xôi chạy đến che chở cho ta.
Chỉ là lời Tề Ngoạn trúng ngay tâm ý, ta thật sự cũng muốn đi thăm hắn.
Ra trận chinh chiến là khổ cực nhất, như hắn từng nói, màn trời chiếu đất, ăn uống qua loa.
Thục Xuyên có nhiều khí độc, đám thanh niên hơn hai mươi tuổi nhìn qua cũng đã mệt mỏi rã rời.
Ta mang theo mỹ tửu cao lương, ở lại vài ngày với hắn, ít ra hắn cũng được bữa cơm tươm tất.
Ta cũng có thể biết vị thiếu niên tướng quân của ta thích ăn gì, kỵ gì.
“Giờ ngươi đã vượt qua núi, vậy còn bao lâu nữa là công hạ được Thục Xuyên?”
“Nửa năm.” Vệ Phong khi nói đến quân sự, không còn ngập ngừng, trái lại đầy tự tin, ánh mắt sáng rực, phong thái như đại tướng.
“Tiền tuyến còn cần gì, ngươi cứ nói với ta, ta lo hậu phương chuẩn bị.”
“Lương thảo, chỉ cần lương thảo, chủ công.” Hắn nhìn ta nghiêm túc, “Ta không thể cướp lương thực của bách tính.”
Ừm, đúng là mối lo lớn nhất trong lòng ta.
Số lương thảo lấy từ Đàm Tam Khuyết gần như đã dùng hết, ta phải nghĩ cách kiếm thêm.
Ngay trong lúc như vậy, thư của Đàm Tam Khuyết tới.
Trong thư nói rằng, ta là nữ nhân, không thể thân cận hầu hạ hắn, xét ra là đã thất trách.
Gần đây thân thể hắn không khỏe, bảo ta mau chóng từ bỏ việc ở Kinh Châu, quay về đoàn tụ với hắn.
Còn việc quản lý Kinh Châu, hắn đã có người thích hợp, Tống Từ.
Tay ta siết chặt thành nắm đấm, hận không thể xé rách bức thư.
Tống Từ là ca ca của Tống Bảo Bình.
Có lẽ ta rời khỏi Kinh Châu vốn vì muốn bảo toàn bản thân, nhưng ta cũng thật lòng muốn thống nhất Thục Xuyên, mở mang bờ cõi.
Dưới sự cai trị của ta, Kinh Châu ban đêm không cần đóng cửa, ngoài đường không ai nhặt của rơi.
Tống Từ là thứ gì? Hắn muốn tới cướp lấy cơ nghiệp ta khổ công gây dựng?
Chỉ vì Tống Bảo Bình đã sinh cho Đàm Tam Khuyết một đứa con sao?
Ta có thể tưởng tượng ra cái cách nữ nhân kia thổi gió bên gối Đàm Tam Khuyết.
Nàng ta hận ta, xem ta là kình địch, cũng biết rằng ta, với thân phận phong tướng trấn địa, nắm trọng binh trong tay, đã không còn ở cùng một chiến trường với nàng.
Nhưng không sao, nàng muốn kéo ta trở lại địa ngục, để nàng có thể một lần nữa dùng tuổi trẻ và đứa con của nàng mà đánh bại ta.
Đàm Tam Khuyết cũng vui vẻ nhìn thấy điều đó xảy ra.
Trong mắt hắn, ta vĩnh viễn chỉ là một nữ nhân.
Mà nữ nhân thì không nên có sự nghiệp của riêng mình.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Vệ Phong lo lắng hỏi.
Đôi mắt trong veo của hắn kéo ta trở về thực tại.
Vệ Phong chinh phạt phía Tây, đã đến thời khắc then chốt.
Nếu giờ ta vì Đàm Tam Khuyết mà xảy ra xung đột, thì lương thảo của Vệ Phong phải làm sao?
Một lần hô trống thì khí thế mạnh mẽ, lần hai yếu đi, lần ba cạn kiệt.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, không biết bao giờ mới lại có.
Trong lịch sử có biết bao cuộc chinh phạt chỉ vì lệch một chút mà hối tiếc suốt đời.
Ta nhìn hắn, lặng lẽ đưa ra quyết định.
Ta, Lưu Ninh Hoan, không để Vệ Phong phải hối tiếc.
Cũng không để Thục Xuyên bị chia năm xẻ bảy!
“Không có gì.” Ta như không có chuyện gì, nhét thư vào tay áo, nâng chén, “Nào, Bá Ước, ta mời ngươi một chén, chờ tin vui của ngươi.”
Vệ Phong cùng ta cạn chén, hắn không biết, đây là lần cuối cùng.
Hắn là danh tướng, có thể theo những chủ công khác.
Không nhất thiết phải là ta.
10.
Ta trở về Tương Dương, xử lý xong mọi việc chính sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoại giao giao cho Tề Ngoạn, nội chính giao cho Từ Lương, còn ta thì đơn thân lên đường.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tề Ngoạn tiễn ta ra tận cổng thành: “Ngươi đi rồi, ta cũng phải thu xếp quay về quê cũ, làm ruộng sống qua ngày.”
“Tài còn trẻ, sao lại vội cáo lão hồi hương?”
Nàng ung dung phe phẩy quạt lụa: “Thiên hạ này ngoài ngươi ra, còn ai chịu dùng một nữ nhân? Ngươi đường đường là hậu duệ hoàng tộc, chư hầu một phương, còn bị Đàm Tam Khuyết xếp xó, huống gì ta? Ta còn có thể có lối thoát nào?”
Mắt ta đỏ hoe.
Chúng ta đều có chí lớn không thua kém nam nhân, nhưng thế đạo lại không cho phép.
“Nói đi cũng phải nói lại, may mà ta là quả phụ, không phải hầu hạ tên chồng c.h.ế.t toi nào.” Nàng giúp ta chỉnh lại cổ áo.
“Tái biệt rồi, chủ công. Ban đầu… ta còn muốn được phong hầu bái tướng dưới tay ngươi, có được danh công thần khai quốc.”
Ta mang theo tiếc nuối của nàng mà rời đi.
Từ xa, ta vẫn thấy nàng quỳ lạy đất mà tiễn.
Tề Ngoạn vốn cao ngạo, nhưng ta đi rồi, đời này khó gặp lại, nàng đành hành lễ thần tử với ta.
Ta từ xa cũng hồi lễ trọng.
Nơi ta phải đến là Đồng Tước Đài, hành cung nổi trên nước do Đàm Tam Khuyết xây, để thu nạp giai nhân khắp thiên hạ.
“Đồng Tước xuân sâu khóa Nhị Kiều…”
Hắn cuối cùng vẫn mắc phải căn bệnh y như Tào Tháo.
Lần gặp này, hắn rất ân cần, vì cũng biết mình có lỗi với ta.
Còn ta thì lòng đã nguội lạnh, chẳng buồn giữ lễ nghĩa.
Nhưng ta vạn lần không ngờ… hắn lại dám dẫn Tống Bảo Bình đến gặp ta!
Nữ nhân kia đầy đầu trâm ngọc, ngồi chễm chệ ở ghế chủ tọa, thấy ta cũng không đứng dậy, ánh mắt ngông cuồng.
“Bảo Bình nhớ tỷ tỷ nhiều năm không gặp, nên đặc biệt đến nghênh tiếp,” Đàm Tam Khuyết cười nói.
“Tỷ tỷ ra ngoài cầm quân vất vả, giờ ca ca ta thay tỷ gánh vác, tỷ có thể hồi cung an dưỡng tuổi già rồi~”
Đàm Tam Khuyết cũng hùa theo: “Bắc phạt không thuận, nhưng chinh tây như chẻ tre, nàng theo ta về, cùng ta bàn mưu tính kế, cũng coi như san sẻ gánh nặng.”
Ta chẳng muốn phí lời với hai kẻ ngốc ấy, chỉ ngồi xuống uống rượu.
Rượu vừa đến môi, bỗng khựng lại.
Tống Bảo Bình đang ở đây.
Rượu này, ta thực sự không dám uống.
Tống Bảo Bình cố tình nâng chén, nhướng mày thách thức: “Nào, muội kính tỷ một chén.”
Ta lập tức hắt rượu.
Tống Bảo Bình giả vờ kinh hãi, Đàm Tam Khuyết lập tức sa sầm mặt:
“Nàng làm cái gì vậy? Nhiều năm rồi mà nàng vẫn còn ghen tuông với Bảo Bình? Ở Kinh Châu tự kiểm điểm, nàng rốt cuộc đã tỉnh ngộ được gì?”
Ta lập tức òa khóc giữa đại đường: “Bắc phạt, Tây chinh, biết bao tướng sĩ đã chết, ta vừa nhìn thấy rượu là chỉ muốn kính họ một chén trước.”
Đàm Tam Khuyết nghẹn lời.
Trong mắt Tống Bảo Bình hiện lên tia độc ác, đột nhiên vung tay, định ném chén.
Ta hoảng hốt — đập chén làm hiệu? Trong sảnh này ắt đã có đao phủ mai phục, định đoạt mạng ta!
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một binh lính chạy vào bẩm báo:
“Phía tây có đại quân kéo đến, giương cờ nhà Hán, nói là quân của Kinh Châu Mục, công chúa Nhữ Dương!”
Đàm Tam Khuyết không thể tin nổi, nhìn chằm chằm ta: “Nàng… mang theo quân đội?!”
Ta: …
Ta nào có biết! Ta đến đây một mình mà!
Tống Bảo Bình giơ tay: “Đã có phản tâm, chi bằng g.i.ế.c đi!”
“Dừng tay!” Một tiếng quát vang lên từ bên ngoài.
Rèm cửa bị vén lên, ánh sáng bị che khuất bởi bóng dáng khoác giáp cầm đao, Vệ Phong đã tới, thở hồng hộc vì hành quân gấp.
“Ngươi là ai? Sao dám xông vào doanh trướng?!” Đàm Tam Khuyết thất kinh.
Vệ Phong ngạo nghễ liếc hắn một cái, rồi bước thẳng tới trước mặt ta, quỳ một gối, chắp tay:
“Chủ công, năm mươi vạn đại quân đã chỉnh tề tại cửa cốc Đương Dương, chỉ chờ một lệnh của người.”
Ta làm gì có năm mươi vạn quân.
Vệ Phong cũng không thể dẫn đại quân đến nhanh thế.
Nhưng lòng ta bỗng dâng lên một cơn quyết liệt điên cuồng.