Lời Hứa Trọn Đời

Chương 5



Nhìn kìa, Bá Ước! Ta đã xin được cho ngươi Vạn Hộ Hầu, Thượng tướng quân, ngươi lên chức rồi đó!



Ánh mắt Vệ Phong lấp lánh ý cười, nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ tượng lính canh, thắt đai đứng nghiêm trang.



Sau bữa tiệc, Đàm Tam Khuyết nắm tay ta ra khỏi trướng, lén nhéo eo ta một cái:



“Chính sự nói xong rồi, giờ đến lúc sinh cho trẫm một đứa con rồi, hửm?”



Tóc gáy ta dựng ngược, nghiến răng nghiến lợi.

Bao nhiêu tính kế của ta, chẳng phải đều vì không phải ngủ với tên cẩu nam nhân này sao?!



Ta nghiêm mặt:



“Thiên hạ chưa định, sao nói đến gia đình? Ta phải về Kinh Châu điều binh, ngươi thì phải ngàn dặm tiến phạt Liêu quốc, lấy đâu ra thời gian mà nũng nịu chuyện nhi nữ?”



Đàm Tam Khuyết thu lại sắc mặt:



“Phu nhân nói phải.”



Ta dịu dàng nũng nịu:



“Phu quân, đưa cho ta mười vạn quân nhé, ta còn phải về điều binh nữa~”



“Vậy để trẫm tiễn nàng.”



Khi thấy Vệ Phong theo sau ta, ánh mắt Đàm Tam Khuyết đột nhiên biến đổi:



“Tên thị vệ này, trông rất tuấn tú và dũng mãnh, chẳng lẽ là Vệ Phong—Vệ Bá Ước?”



Ta toát mồ hôi lạnh:



“Sao lại thế được. Vệ Phong người nhỏ, da đen, chẳng có gì nổi bật.



Nếu hắn không chủ động xin làm người hầu bên ta, ta còn chẳng chú ý tới nữa là.



Huống hồ hắn từng làm thị vệ trước điện ba năm, phu quân có từng nhớ rõ mặt hắn đâu?”



Đàm Tam Khuyết nhìn ta rất lâu, rồi bóp nhẹ mũi ta cười nói:



“Quả thực không nhớ. Nàng nói vậy thì trẫm yên tâm. Nếu hắn trẻ tuổi, anh tuấn, lại giỏi đánh giặc, thì trẫm còn phải ghen mất.”



Ta lảng tránh cử chỉ thân mật đó, khẽ ho một tiếng.



Vệ Phong chạm mắt ta, cũng đỏ mặt quay đi chỗ khác.



Hồng môn yến này, ta không những toàn thân rút lui an toàn, mà còn “moi” được từ Đàm Tam Khuyết: Mười vạn binh mã, hai vị đại tướng, năm mươi vạn thạch quân lương.



Đồ vừa về tay, ta không quay đầu lại, lập tức chạy về Kinh Châu, ca hát suốt ba ngày mở yến tiệc.



Từ khi ta rời kinh, chưa bao giờ tay sung túc như lúc này!



Chồng cũ tuy đúng là một bộ hài cốt trong mộ, nhưng mà… cũng có cái hay đấy chứ!



Trước mặt mọi người, ta hai tay dâng bảo sách và kim ấn cho Vệ Phong:



“Mười lăm vạn binh mã Kinh Châu, nay giao cả cho Thượng tướng quân điều động.

Mong tướng quân cờ khai đại thắng, khải hoàn trở về!”



Vệ Phong quỳ xuống, cao giọng đáp:



“Thần Vệ Phong nguyện dốc cạn gan óc, liều c.h.ế.t đền đáp ơn tri ngộ của Chủ công!”



8.



Vệ Phong tiến quân về phía Tây, Đàm Tam Khuyết bắc phạt Liêu quốc.



Ta ở Kinh Châu, thường xuyên nhận được thư của cả hai người.



Đàm Tam Khuyết nói, Tống Bảo Bình đã sinh nam hài, hắn đã có người nối dõi, ta đã làm mẫu hậu rồi.



Ta lập tức ném thẳng vào lò than.



Đồ thần kinh! Liên quan gì đến ta chứ?!



Thư của Vệ Phong thì dùng loại giấy xanh nhạt thanh nhã, mỗi ngày đều nghiêm chỉnh báo cáo tình hình quân sự tuyến trước, cuối thư thường đính kèm vài dòng ngắn gọn:



“Đi ngang qua Trường Đình, hoa nở muôn màu rực rỡ, xin gửi tặng Chủ công một đóa thục quỳ.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đóng quân tại Quảng Nguyên, lão làng địa phương kính tặng mười xấp gấm Thục, mong Chủ công dùng để may áo xuân.”



“Hạ được Lăng Trung, bách tính dâng biểu chúc mừng, nói phát hiện một cây linh chi nghìn năm, ăn vào kéo dài tuổi thọ, mong Chủ công mau dùng.”



“Đêm qua có sao băng rơi xuống, ánh lửa rực trời, rơi ở phía bắc Mục Dã, quả là thiên tượng kỳ lạ, chúc mừng Chủ công.”



Ta viết thư dặn dò hắn:



“Bá Ước, tuổi còn nhỏ đừng nghe mấy lời mê tín linh tinh. Cái gì mà ‘điềm lành’ đều là giả cả, bịp người đấy.”



Vệ Phong hồi thư:



“Khải bẩm Chủ công, đây là điềm lành thật! Thần tận mắt trông thấy! Chủ công xuất thế, mới có nhiều dị tượng như vậy, sao Chủ công lại không tin chứ?”



Ta bất đắc dĩ lắc đầu.



Tướng quân của ta… có vẻ hơi mê tín.

Thế thì sao?



Đương nhiên là phải đem thiên thạch dựng ngay giữa phủ châu, trồng thêm thục quỳ, mặc áo xuân may bằng gấm Thục, cùng chư vị đại thần ngắm nghía hưởng thụ một phen.



“Vệ Phong đánh đâu thắng đó, lập công hiển hách như thế, ta nên thưởng gì cho hắn đây?”



Tề Ngoạn phe phẩy quạt lụa:



“Mới mười chín tuổi mà đã phong hầu bái tướng, chưa đủ sao?”



“Nhưng đó là do ta lừa được từ Đàm Tam Khuyết. Nói nghiêm túc thì, công lao đó là do Đàm Tam Khuyết ban, ta chưa từng thật sự tặng gì cho Bá Ước cả… Hay là… ta tặng cho hắn một căn nhà? Giá nhà ở Tương Dương gần đây đang lên đấy.”



Ánh mắt tiểu hồ ly của Tề Ngoạn đảo một vòng:

“Vệ tướng quân nhất định không nhận đâu.”



Quả nhiên, ta hạ chỉ ban nhà, Vệ Phong lập tức từ chối:



“Thần đang dẫn quân ngoài chiến trường, ngủ dưới trời đất, chẳng cần nhà cửa.”



“Chẳng lẽ ngươi không định quay về sao?”



“Chủ công chẳng lẽ muốn ở mãi nơi đất nhỏ như Kinh Châu này sao?”



“Nhưng ngươi cũng nên có chút tài sản chứ. Không ở cũng được, mua đi thì giá còn lên.”

“Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân.”



Ta cầm đống thư dày cộp, đau đầu vò trán:



“Chưa từng gặp ai không yêu tiền, không thích nhà cửa.



Nói thì có lý, nhưng sau này hắn về Tương Dương gặp ta, chẳng lẽ lại không có chỗ ở?”



Rất nhanh, ta đã biết câu trả lời.



Đến sinh nhật ta, Vệ Phong gửi biểu chúc thọ, mang theo đủ thứ lạ đời: chim tước biết nói, cóc ba chân, nai tuyết toàn thân trắng muốt, còn dẫn theo một ông lão hơn chín mươi tuổi.



“Thần ở Kinh Châu không có nhà cửa, chẳng hay có thể tá túc tại phủ Chủ công mấy hôm, giống như ngày trước canh đêm cho người được không?”



Ta nhìn khuôn mặt đỏ hây hây của thiếu niên tướng quân, bao lời muốn nói lại nghẹn trong cổ:

“Mời.”



Từ đó, phủ Kinh Châu biến thành một vườn bách thú khổng lồ.



Cứ thứ gì kỳ lạ trên đời, chỉ cần lọt vào mắt Vệ Phong, hắn đều vượt ngàn dặm mang về cho ta xem.



Thư từ không dứt, dị tượng liên miên.



Ta liếc nhìn thiếu niên đang ôm kiếm tản bộ dưới ánh trăng trong sân, rồi khép lại hộp châu báu Đàm Tam Khuyết gửi:



“Mang đi đi, giao hết cho Vệ tướng quân dùng làm quân phí.”



Tiền bạc, phú quý… chẳng qua là vật ngoài thân.



Hạt Dẻ Rang Đường

“Bá Ước, vào uống chén trà đi. Trong thư ngươi bảo học được nhiều khúc dân ca vùng quê, mọi người đang chờ nghe kìa.”



“Khụ khụ… vậy thần xin mạn phép.”



Đêm ấy, tại phủ Kinh Châu, ta gảy đàn, hắn ca hát.



“Ngày vui hãy cứ uống say, có thanh xuân làm bạn, thật đáng để trở về quê nhà.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com