“Lần này Đàm Tam Khuyết sai ngươi đến, lại muốn giở trò khốn nạn gì?”
Từ Lương vuốt râu đáp: “Tất nhiên là muốn khuyên người sớm trở về. Nói rằng công chúa là nữ nhi, ra ngoài xuất đầu lộ diện là không giữ khuê tiết!”
“Một đống xương khô vô dụng.” Ta lắc đầu, “Từ Lương, ngươi đã tới rồi thì đừng quay về nữa. Ta phải một mình lo liệu việc nội chính, thực sự quá mệt mỏi. Vệ Phong đang đánh chiếm lãnh thổ quá nhanh, ta không kịp gom lương thảo.”
“Thần cũng đang có ý ấy.”
Không chỉ bỏ trốn, ta còn lôi theo cả nội tướng trốn cùng, Đàm Tam Khuyết, ngươi tức không?
Đàm Tam Khuyết quả thực tức điên.
Nhận được thư từ chức của Từ Lương, lập tức thổ huyết ngay tại chỗ.
Nhưng rất nhanh thôi, hắn mang theo năm mươi vạn đại quân, bảy nghìn chiến thuyền, tìm đến ta.
Đàm Tam Khuyết phát ra tối hậu thư:
Nếu ta không quay về, hắn sẽ tấn công Kinh Châu, đến lúc đó ta chỉ có nước bị đánh tan nát.
Nhưng… làm sao ta có thể quay về?
Cảm giác tự do thật tuyệt vời!
Không còn bị giam trong lầu son gác tía, có thể tự do ra ngoài săn bắn, chu du danh sơn đại xuyên, kết giao hào kiệt bốn phương.
Ban ngày, ta thao lược binh pháp, bàn chuyện thiên hạ.
Ban đêm, ta đàn ca đối ẩm, khách khứa vây quanh.
Không phải đối mặt với cái bản mặt ngày càng lạnh lùng của Đàm Tam Khuyết, không cần nhìn người nữ nhân ngu dốt như Tống Bảo Bình, ta thậm chí chẳng còn nhớ đến bọn họ.
Ta ngồi ở Kinh Châu, dốc tâm trị lý vì chính mình, thu nạp nhân tài đều gọi ta là “Chủ công”, dân đi qua thì xếp hàng hai bên tung hô chào đón.
Chẳng biết Đàm Tam Khuyết là ai, chỉ biết ta là Lưu Kinh Châu!
Ta chỉ hận mình không làm điều này sớm hơn mười năm.
Vì sao khi xưa lại không tự lập, lại đem nhân tài, đất đai, binh lực dâng hết cho Đàm Tam Khuyết?
Rõ ràng ta mới là huyết mạch đế vương, là con cháu nhà Hán!
Nhưng giờ ta không muốn quay về, cũng không muốn bị đánh, đang lưỡng lự thì khuê mật Tề Ngoạn bày mưu hiến kế:
“Đàm Tam Khuyết đã ra mặt mời, Chủ công có thể đến gặp một lần.”
“Gặp là đi nộp đầu sao?”
Tề Ngoạn che miệng cười:
“Các ngươi là phu thê, hắn đâu nỡ g.i.ế.c ngươi? Hắn sủng ái Tống Bảo Bình đến thế, vậy mà khi nàng ta sinh sát tâm, vẫn bị hắn tát một cái ngay giữa triều. Ta thấy, Đàm Tam Khuyết vẫn còn tình cảm với Chủ công đấy~”
“Thật ghê tởm!” Ta suýt ói, “Cuộc sống tốt đẹp của ta vừa mới bắt đầu, cái tên khốn họ Đàm đúng là âm hồn không tan!”
Nàng phe phẩy quạt xếp, chậm rãi nói:
“Ngươi chỉ bỏ nhà ra đi, nhưng chưa có hòa ly, vẫn là chính thất mà Đàm Tam Khuyết danh chính ngôn thuận cưới về.”
“Ngươi cũng chưa tạo phản, chỉ tạm trú tại một thành, chưa tự xưng vương, cũng không cải quốc hiệu, hắn lấy cớ gì để đánh ngươi?”
“Một nam nhân dẫn năm mươi vạn quân đi đánh vợ, chuyện này truyền ra ngoài không sợ người ta chê cười là vũ phu bạo ngược à?”
Ta gật đầu: “Vậy theo ngươi, ta nên làm gì?”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Chủ công có thể đến đại doanh ở Giang Châu, vừa vào cửa thì bật khóc lớn tiếng.”
Tề Ngoạn phe phẩy quạt, ghé sát tai ta, thì thầm một tràng dặn dò chi tiết.
Ta nghe xong—
“Hay!”
Không hổ là khuê mật độc miệng mưu sâu của ta!
Trong đám tỷ muội của ta, nàng là người nhiều mưu kế nhất.
“Nếu Chủ công muốn đi, nên mang theo vài thị vệ võ nghệ cao cường để đề phòng bất trắc. Có cần gọi Tiểu tướng quân Vệ Phong không?”
“Không cần. Hắn đang dẫn quân ngoài chiến tuyến, chuyện nhỏ này không đáng để phiền đến hắn.”
Tối hôm đó, ta khởi hành đến đại doanh Giang Châu.
Thuyền bè nối nhau như mắc cửi, giáp binh dày đặc, mọi người đều trừng mắt nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Đừng sợ.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
“Ta ở đây.”
Ta quay phắt đầu lại, Vệ Phong từ bao giờ đã theo sau ta, cưỡi bạch mã, cầm ngân thương, thần sắc ung dung.
“Sao ngươi lại tới?!”
Vệ Phong giả dạng làm một binh sĩ bình thường:
“Chủ công gặp nạn, Vệ Phong sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Lúc đó ta mới biết, hắn vừa nhận tin đã lập tức từ Tiểu Bái xuất phát, liên tục chạy ròng ba ngày không ngủ, c.h.ế.t bảy con ngựa mới đuổi kịp ta.
“Dù có phải liều mạng, thần cũng sẽ bảo vệ Chủ công bình an giữa loạn quân.”
Thiếu niên tay đặt lên kiếm, coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng.
Ta cay sống mũi:
“Vậy làm phiền Bá Ước rồi.”
7.
Đàm Tam Khuyết mặt mày u ám đứng trước đại doanh.
Từ xa vừa trông thấy hắn, ta lập tức làm theo đúng kế sách của Tề Ngoạn, lớn tiếng gọi một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phu quân!”
Đàm Tam Khuyết bị ta dọa cho giật mình.
Ta vén vạt áo, vừa gọi vừa chạy, tay không ngừng vẫy, mặt rạng rỡ nụ cười:
“Phu quân! Tam Lang!”
Sự nồng nhiệt của ta không chỉ khiến Đàm Tam Khuyết choáng váng, mà ngay cả mọi người xung quanh cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Ta vừa cười vừa chạy đến trước mặt hắn, nắm chặt hai tay hắn, mắt ngân ngấn lệ:
“Phu quân!”
Có lẽ do cách biệt đã lâu, lại thêm thái độ bất ngờ của ta, trong mắt Đàm Tam Khuyết cũng hiện lên vài phần nhu tình:
“Phu nhân!”
“Tam Lang!”
“Ninh Hoan!”
Ta nắm lấy cánh tay hắn, tựa vào n.g.ự.c hắn, Đàm Tam Khuyết cũng có chút khó tin mà ôm lấy ta.
Không xa, Vệ Phong lặng lẽ quay mặt nhìn dòng sông.
Đàm Tam Khuyết nắm tay ta bước vào tiệc, an bài ta ngồi cạnh hắn.
“Ninh Hoan, vì sao nàng lại bỏ kinh thành mà đi không một lời? Trẫm còn tưởng nàng…”
Ta chùi đi giọt nước mắt không hề tồn tại:
“Phu quân, sau khi bị nhốt vào lãnh cung, ta đã nghĩ thông suốt, cảm thấy những năm qua ta thật có lỗi với ngươi.”
Đàm Tam Khuyết xúc động đến suýt rơi nước mắt, vỗ mạnh tay ta:
“Vậy sao nàng còn bỏ chạy?”
Ta nghiêm túc đáp:
“Ta muốn thay phu quân chia sẻ ưu phiền.”
“Hả?”
“Phu quân từng than vất vả, ta nghĩ mãi cũng hiểu, chẳng phải vì thiên hạ chưa định?
Nếu thiên hạ yên ổn, phu quân ngồi trên minh đường, sao còn phải thân chinh khắp nơi, mệt mỏi chẳng yên?”
Vừa nói, ta vừa dịu dàng vuốt tóc mai của hắn:
“Nhìn xem, tóc phu quân bạc cả rồi… Không biết cái ả Tống Bảo Bình vô dụng kia hầu hạ kiểu gì mà khiến ngươi tiều tụy đến vậy… Hu hu hu…”
Ta vừa khóc, vừa mắng Tống Bảo Bình là thứ vô dụng.
Đàm Tam Khuyết thở dài, ôm lấy ta đầy dịu dàng:
“Vẫn là phu nhân dịu dàng chu đáo, trong lòng luôn nghĩ cho trẫm. Hay là…”
Vừa thấy hắn định nói câu gì không đứng đắn, ta liền đập bàn đứng dậy:
“Chư vị! Các ngươi đều là trọng thần bên cạnh bệ hạ, không nghĩ cách san sẻ gánh nặng, lại để bệ hạ điều đại quân xuôi dòng đến đây, là ý gì?!”
Cả đám tướng sĩ cúi đầu im lặng, không dám thốt một lời.
Họ khởi binh để “thảo phạt” ta, nhưng ta là chính thất của hoàng thượng cơ mà!
“Phu nhân nói gì vậy?” Đàm Tam Khuyết hỏi.
“Thiên hạ chưa yên, Bắc còn Yên Vân, Tây có Thục Xuyên.
Ta trấn giữ Kinh Châu, vì phu quân dẹp loạn Thục Xuyên.
Phu quân thì Bắc phạt Liêu quốc, hai đường giáp công, thiên hạ sẽ định.”
Đàm Tam Khuyết không nói chuyện yêu đương được, chứ bàn quốc sự với ta thì lại rất sẵn lòng.
Chúng ta vừa ăn vừa uống, vừa bàn chính sự, cuối cùng ta thuyết phục hắn cho ta tiếp tục ở lại Kinh Châu.
“Nếu người khác trấn giữ Kinh Châu rồi chiếm luôn Thục Xuyên, vậy chẳng phải tạo phản sao?”
Ta vỗ vỗ tay hắn đầy hàm ý:
“Bao năm nay ngươi không dám giao Kinh Châu cho ai, chẳng phải vì lo chuyện này? Nhưng ta là thee tử của ngươi, chỉ là nữ nhân yếu mềm, Tam Lang, ngươi nói xem có đúng không?”
Đàm Tam Khuyết gật đầu đồng tình:
“Người nàng dùng cũng chỉ là Vệ Phong. Một thiếu niên như hắn, có thể lấy được Thục Xuyên sao?”
Ta làm bộ khó xử:
“Với tình thế hiện tại thì đúng là khó thật. Nhưng nếu có thêm mười vạn binh, thì có hy vọng lắm đó.”
Đàm Tam Khuyết cảnh giác:
“Nếu đúng như nàng nói, Vệ Phong thật sự là tướng tài hiếm có, nàng có trấn được hắn không?”
Ta len lén liếc Vệ Phong đang đứng sau lưng mình:
“Vệ Phong mới mười chín tuổi, tuy có dũng khí, nhưng ngoài đánh giặc thì cái gì cũng không biết, chỉ là một đứa trẻ thôi.
Nếu phu quân lo, có thể ra chiếu sắc phong hắn làm Thượng tướng quân, ban tước Vạn Hộ Hầu, lấy ân lộc thu phục.
Rồi đưa thêm cho ta hai vị đại tướng, để họ kiềm chế lẫn nhau.”
Đàm Tam Khuyết gật đầu:
“Vừa cứng vừa mềm, uy h.i.ế.p lẫn thu phục, dù Vệ Phong có chiếm được Thục Xuyên, cũng không đáng lo.
Có nàng bên cạnh, trẫm như hổ mọc thêm cánh.”
Ta lặng lẽ uống rượu, trong tay áo trộm liếc về phía Vệ Phong.