Lời Hứa Trọn Đời

Chương 3



5.



Ta quay về Lưu gia, ra mắt các vị thúc bá.



“Đàm Tam Khuyết nhân danh ‘phụng chiếu dẹp loạn’ mà khởi binh, nay lại tự xưng vương ở phương Nam, mượn danh công chúa ta để hiệu lệnh chư hầu, hắn chính là nghịch tặc nhà Hán! Chúng ta, đường đường là hoàng thân quốc thích của triều Hán, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn cảnh triều đại đổi thay mà không làm gì sao?”



“Tiên đế không có con, huyết mạch đã tuyệt rồi…”



“Ta chẳng phải vẫn đang sống sờ sờ đây sao?”



Cả đám người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng khiếp sợ.



“Nhưng, công chúa… người là nữ nhi mà…”

Ta nổi giận ném chén rượu:



“Các ngươi thà chọn một nam nhân họ Đàm, chứ không chọn một nữ nhân họ Lưu ư? Hôm nay hắn nạp mỹ nhân Giang Đông, ngày mai sẽ là mỹ nhân Quan Đông, rồi mỹ nhân Lũng Tây. Bốn trăm năm cơ nghiệp nhà Hán, đến lượt các ngươi lại không thể ngồi vào hàng hoàng thân quốc thích, đó là điều các ngươi muốn thấy sao?”



Mọi người bàn bạc một hồi, cuối cùng đồng loạt quỳ xuống:



“Gia chủ có gì chỉ dạy.”



“Tản ra, trở về đất phong của mỗi người, tích trữ lương thực, âm thầm chiêu binh mãi mã.”



“Vậy còn gia chủ thì sao…”



“Ta tự có cách thoát thân.”



Gần đây Đàm Tam Khuyết nói muốn xuất cung săn bắn, ta và Tống Bảo Bình đều phải đi cùng.



Hai hôm trước, ta nhận được tin: Tống Bảo Bình đã mang thai.



Đàm Tam Khuyết cố tình giấu ta, không để ta biết.



Ta thúc ngựa phóng đến chỗ Tống Bảo Bình, nàng ta đang ngồi thêu, thấy ta liền giật mình đứng dậy.



Vết thương trên mặt nàng đã hoàn toàn hồi phục.



“Người đâu, hộ giá!” Giọng nàng vang dội đầy khí lực. Cấm quân lập tức xông ra vây quanh nàng như lớp lớp tường thành.



“Ta đã có thai, thái y nói là nam hài.”



Nàng ta tự mãn xoa bụng, rồi đưa tay vuốt mặt mình:



“Nhờ thuốc trị sẹo mà bệ hạ ban tặng, mặt ta không để lại chút sẹo nào. Ngươi tuổi tác đã cao, sắc tàn không con, Lưu Ninh Hoan, ngươi lấy gì mà đấu với ta? Cho dù ngươi muốn hại đứa bé này, ngươi cũng chẳng có cơ hội nào cả! Bệ hạ bảo vệ ta vô cùng nghiêm ngặt!”



Ta chỉ mỉm cười nhếch môi:



“Ta chỉ nhắc ngươi một câu: đứa bé này, tốt nhất đừng sinh ra. Trước năm tuổi, chắc chắn sẽ c.h.ế.t yểu.”



“Một đứa trẻ c.h.ế.t ngay trước mặt mẹ nó, nỗi đau đó, ngươi chịu nổi sao?”



Đôi mắt mỹ lệ của nàng trừng to:



“Ngươi nguyền rủa con của bệ hạ chết?!”



Chỉ là nguyền rủa thôi sao?



Không chỉ hắn ta, tất cả bọn chúng, đều phải chết.



Vì một nhà, quan trọng nhất là phải gọn gàng, chỉnh tề.



Vì ta cố ý khiêu khích, Đàm Tam Khuyết quả nhiên đẩy ta vào lãnh cung.



“Ngươi điên rồi sao?! Ta đã hai mươi tám tuổi, vất vả lắm mới có được một đứa con, vậy mà ngươi lại muốn hại nó?! Ninh Hoan, vì chút nghĩa xưa ta đã nhẫn nhịn ngươi rất nhiều, nhưng ngươi thật sự quá ghen tuông, gương mặt đã trở nên đáng ghét! Lần này xuân săn ngươi không cần đi, cứ ở trong lãnh cung mà suy ngẫm về cái gọi là bất trung bất hiếu của mình đi! Khi nào nghĩ thông suốt, thì đến quỳ trước mặt Tống mỹ nhân mà nhận lỗi!”



Lãnh cung. Trăng lạnh như nước.



Ta lấy ra chiến giáp cất giấu bao năm, bắt đầu mài đao.



Nửa đêm, một bóng dáng gầy gò lặng lẽ lẻn vào, đặt trước cửa sổ của ta một bình rượu, bốn món nhắm.



Trên bình rượu còn cắm một cành hoa mơ đẫm sương.



Ta gọi người kia lại:



“Ngươi là ai?”



Thiếu niên đỏ mặt quỳ xuống:



“Tham kiến công chúa. Hạ thần là Vệ Phong, giữ chức Chấp Kim Ngô trước điện.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngẩng đầu lên.”



Hắn từ từ ngẩng đầu, thu lại ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào ta.



Nhưng ta lại giật mình kinh hãi.



Gương mặt này, rõ ràng chính là thiếu niên đã thu nhặt t.h.i t.h.ể cho ta trong mơ!



Thế nhưng trong mơ, hắn không phải là một tên thị vệ bình thường, mà là chỉ huy sứ tam quân.



Nếu đó là một giấc mơ tiên tri…



Vậy thì thiếu niên trước mắt đây, sẽ là người định thiên hạ trong tương lai!



Ta lấy cành hoa mơ, vuốt nhẹ:



“Ồ~ Ta nhớ ra rồi. Cửa sổ của ta, cứ cách ba bữa lại có hoa được gửi đến.”



“Vệ Phong, vì sao ngươi lại tặng hoa cho ta?”



Vệ Phong chắp tay hành lễ, dập đầu thật sâu:



“Thần vốn là người Từ Châu. Thuở nhỏ, thành Từ bị tàn sát, thần mất cha mẹ, lưu lạc khốn cùng. May nhờ công chúa đi ngang qua, đánh lui giặc cướp, dẫn mười vạn dân chạy nạn vượt sông.”



“Khi ấy thần ở ngay chiếc thuyền nhỏ bên cạnh công chúa, may mắn được thấy dung nhan người. Ân cứu mạng, ân tái sinh, thần cả đời không dám quên.”



Ta nhớ đến trận vượt sông năm ấy, quả thực là một trận đánh rất đẹp, khó lòng kìm được nụ cười:



“Vệ Phong, hôm nay ta muốn rời lãnh cung, ra ngoài thành xem thử. Ngươi có dám theo ta không?”



Vệ Phong lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thẳng ta, trong mắt như có cả một bầu trời sao lấp lánh:



“Thần nguyện xông pha dầu sôi lửa bỏng, c.h.ế.t muôn lần cũng không chối từ!”



Đêm ấy, ta mang theo Vệ Phong và Tịnh Yên Vân mười tám kỵ, thoát ra khỏi toà thành băng lạnh ấy.



Hạt Dẻ Rang Đường

Dưới chân núi, là đồng bằng ca múa thái bình, Đàm Tam Khuyết đang ôm Tống Bảo Bình, chè chén yến tiệc.



Ta rút kiếm, chỉ về phía dưới núi:



“Vệ Phong! Hoàng thượng tuổi đã cao, múa đao cũng không còn linh hoạt. Ta thấy ngươi có phong thái tướng soái, có muốn cầm binh đánh vài trận thử xem không?”



Vệ Phong mặt đỏ bừng:



“A… Thần…!”



“Nam nhi, phải gan dạ chứ!”



Vệ Phong chắp tay:



“Thần xin dốc hết sức mình!”



Ba tháng sau.



Thiếu niên mười tám tuổi ấy, liên tiếp chiếm hơn bảy mươi thành, chưa từng thất bại.



Ta chỉnh tề y quan, bước vào tiếp quản Kinh Châu, nhận Kinh Châu Mục.



Đàm Tam Khuyết như phát điên, liên tục phát mười tám đạo kim bài lệnh ta hồi kinh.



Ôi chao!



Ta sẽ không quay về!



Từ Lương làm thuyết khách đến thành Tương Dương gặp ta:



“Bệ hạ trở về, không thấy công chúa đâu, hoảng hốt vô cùng, lật tung hoàng cung tìm khắp nơi, còn tưởng là Tống mỹ nhân đã ám hại người.”



“Sau khi biết người làm chủ Kinh Châu, bệ hạ lập tức ở ngay trên điện lớn tiếng chất vấn:



‘Vệ Phong là ai?! Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà cũng dám làm thống soái?!’”



“Tống mỹ nhân liền đứng ngay giữa điện, nói lớn:

‘Công chúa làm phản, đáng bị c.h.é.m đầu!’



Kết quả là bệ hạ nổi giận lôi đình, tát nàng ta một cái rồi sai người trói lại, nàng ta vì thế mà sảy thai.”



“HAHAHAHAHAHAHA!”



Ta và Từ Lương bật cười ha hả, vui vẻ cụng ly.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com