Vì ta viết hưu thư ngay tại triều đình, Đàm Tam Khuyết liền chuyển Tống mỹ nhân đến biệt viện, nghe nói ngày càng được nuông chiều.
Hôm ấy, ta lén vào ngự thư phòng, thay truyền quốc ngọc tỷ. Tống Bảo Bình đột ngột xuất hiện ngoài cửa sổ.
“Tỷ tỷ thật cực khổ, còn phải thay bệ hạ xử lý chính vụ.”
Tống Bảo Bình vừa đi vừa uốn éo sửa lại búi tóc, “Cực nhọc như vậy, chẳng trách không có thời gian chải chuốt, càng không có thời gian hầu hạ bệ hạ, khiến người ngày nào cũng phải nghỉ lại chỗ muội.”
Ta giấu ngọc tỷ vào trong áo, xoay người bỏ đi.
Tống Bảo Bình thấy ta không để ý, bèn chặn trước mặt ta:
“Bệ hạ nói, tỷ tỷ có một cây trâm phượng của tiền triều, bảo sẽ tặng cho muội. Muội thấy tỷ tỷ lâu rồi không dùng, hay là tặng cho muội nhé? Dù gì tỷ tỷ cũng lớn tuổi rồi, chẳng còn hợp với thứ trang sức xinh đẹp như vậy nữa.”
“Được thôi.” Ta mỉm cười, “Người đâu, lấy trâm phượng của ta đến đây.”
Trâm phượng quý giá vô cùng, Tống Bảo Bình hí hửng ra mặt:
“Nếu tỷ tỷ sớm hòa thuận với muội, đâu đến nỗi khiến bệ hạ sinh lòng xa cách.”
“Hay lắm. Đến, để ta tự tay cài lên cho ngươi.”
Ta cầm trâm phượng, một tay bóp lấy cổ nàng ta, mạnh mẽ ép nàng úp mặt xuống bàn đá.
“Á, tỷ định làm gì?!”
Mũi trâm áp sát mặt nàng ta, ánh mắt ta cuồng dại:
“Làn da trắng mịn này, tất nhiên phải có chút m.á.u mới thêm phần rực rỡ.”
“Lưu Ninh Hoan! Ngươi dám?! Bệ hạ sẽ không tha cho ngươi đâu! Buông ta ra! Có ai không, cứu giá!”
Thị vệ rút đao, ta chỉ liếc mắt một cái:
“Bổn cung còn ở đây, các ngươi định cứu ai? Hôm nay ta muốn xem ai dám phản nghịch!”
Bọn họ liếc nhau một cái, rồi lặng lẽ thu đao.
Cả gian phòng chỉ còn tiếng Tống Bảo Bình thét chói tai:
“A a a a a a a a a!”
Ta khắc lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta hai chữ “tiểu nhân”, m.á.u me đầm đìa, toàn thân nàng ta mềm nhũn, hạ thân nồng nặc mùi m.á.u tanh, ta liền tiện tay ném xuống đất.
Dưới ánh nắng, ta ngắm nghía cây trâm:
“Năm ta mười tám, là người đẹp nhất Trường An, tiên đế nâng niu như châu ngọc, ban cho ta cây trâm phượng này.”
“Sau đó triều đình sụp đổ, người đời cứ ngỡ Đàm Tam Khuyết một mình cưỡi ngựa ngàn dặm cứu ta ra khỏi Trường An. Nhưng thật ra, đêm đó, ta c.h.é.m hơn năm mươi tên truy binh trên lưng ngựa, toàn thân không thương tích rời thành.”
“Mười năm qua, ta có bảy năm chinh chiến ngoài biên ải.”
“Còn ngươi? Đến một con gà cũng chưa từng giết, chỉ biết nói mấy câu ba hoa.”
Ta lau m.á.u trên trâm, tô lên môi, quay lại nhìn nàng ta mỉm cười kiều diễm:
“Máu của ngươi, thật sự là thứ son môi đẹp nhất.”
4.
Ta làm Tống Bảo Bình bị thương, Đàm Tam Khuyết liền đến chất vấn ta:
“Nàng ta chẳng qua chỉ vô lễ vài câu, vậy mà ngươi lại dám khắc chữ lên mặt nàng?! Lòng dạ ngươi sao mà độc ác đến thế! Ngươi hủy gương mặt nàng, sau này nàng sống thế nào cho nổi?!”
Ta cứ thế gảy đàn, bình thản nói:
“Ta bị một tiểu thiếp của ngươi dòm ngó trâm phượng của tiền triều, vậy ta phải sống thế nào?”
Đàm Tam Khuyết tức đến nỗi đi qua đi lại:
“Ninh Hoan, ngươi thay đổi rồi, sao lại biến thành như thế này? Trước kia chúng ta tấu tiêu hòa hợp, nâng khăn sửa túi, biết bao nhiêu vui vẻ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhưng từ sau khi hai đứa con lớn mất sớm, ngươi ngày ngày khóc lóc, trong mắt chỉ còn con, chẳng còn có ta. Ta khó khăn lắm mới tìm được một người hiểu lòng hầu hạ ta, ngươi lại đối xử tàn bạo như vậy. Ngươi cũng nghĩ xem, Bảo Bình chỉ là một tiểu nữ tử thôi mà!”
“Ngươi xót nữ nhi người ta, ngươi có còn nhớ hôm nay là giỗ Tiểu Giản của chúng ta không? À mà, ngươi đương nhiên là không nhớ rồi, bởi sau khi con sinh ra, ngươi đi chinh chiến bên ngoài, cả đời chỉ gặp con có hai lần.”
“Chúng ta làm gì còn cùng tấu cùng hòa. Giữa hai người giờ chẳng còn bao lời để nói, thư nhà cũng chỉ toàn quân lệnh và chính vụ.”
Hắn im lặng một lúc lâu rồi ngồi xuống bên cạnh ta:
“Con mất, ta cũng đau lòng. Nhưng chúng ta không thể mãi chìm đắm trong quá khứ. Ninh Hoan, ta sẽ cho ngươi một đứa trẻ mới.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta lạnh lùng nhìn hắn:
“Lúc sinh Tiểu Giản, ta suýt nữa mất mạng.”
Hắn cười nhẹ như không có gì to tát:
“Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, sao có thể xảy ra lần nữa? Ta đã mời ngự y giỏi nhất điều dưỡng cho ngươi rồi, bảo đảm một lần sinh con trai! Hơn nữa, nếu ngươi không có con, làm sao ta giao được ngôi hoàng hậu cho ngươi?”
Ta mỏi mệt nói:
“Bây giờ, ta chẳng còn hứng thú với vị trí hoàng hậu ấy nữa.”
Hắn thoáng ngẩn người, rồi bật cười vui vẻ:
“Nếu ngươi nghĩ được như vậy thì tốt quá rồi, vậy cần gì so đo với Bảo Bình? Ta với ngươi là thanh mai trúc mã, mười năm phu thê, có hay không có Phượng ấn, cũng chẳng ảnh hưởng đến tình nghĩa giữa chúng ta. Dù sau này hậu cung có ba ngàn mỹ nữ, ngươi vẫn là chính thê của ta.”
Đàn đứt dây.
Ta nhìn hàng cây mơ nở trắng ngoài kia, chợt nhớ về thuở ban đầu.
Gió xuân mười dặm, trời xanh Chu Tước.
Đàm Tam Khuyết bạch mã ngân thương, người như mãnh hổ, ngựa như rồng bay.
“Các ngươi muốn làm nàng bị thương, thì trước hãy bước qua xác ta!”
Ta từng yêu câu thề ấy.
Yêu khí chất ngút trời của thiếu niên ấy.
Yêu những ngày cùng cưỡi ngựa rong ruổi trên núi sông.
Nhưng mười năm trôi qua, hắn đã thay đổi.
Hắn trở nên ích kỷ, lạnh lùng, tráo trở, đầy tham vọng.
Ta không còn là công chúa của hắn.
Mà hắn cũng chẳng phải thiếu niên mà ta từng yêu nữa.
Ta đứng dậy tiễn khách:
“Ta mệt rồi.”
Hắn còn định nói:
“Tối nay ta sẽ nghỉ lại nơi này…!”
“Ngươi đi đi.”
Ta từng nói hắn như một bộ hài cốt trong mộ, bởi mỗi lần nhìn hắn, ta lại như đang nhìn thấy xác của vị thiếu niên tướng quân năm xưa.
Con người sao có thể ân ái với xác chết?
Đàm Tam Khuyết thở dài, không rõ là nhẹ nhõm hay tiếc nuối, cuối cùng để lại một lọ thuốc trị thương.
“Đây là thuốc trị sẹo hiếm có từ Tây Vực tiến cống. Ngươi đánh nàng, tay ngươi cũng bị thương, hà tất phải làm vậy? Ninh Hoan, ngươi tự lo cho mình đi. Lần sau đừng để chuyện này tái diễn.”
Hắn bước xuống bậc thềm.
Ta vẫn đứng trong đại điện.
Đàm Tam Khuyết, nghĩa tình đã tuyệt, từ nay về sau, chúng ta là kẻ thù.