Lời Hứa Trọn Đời

Chương 1: 1





Phu quân đã đồng hành với ta mười năm mang về một mỹ nhân, còn muốn phong nàng ta làm hoàng hậu.



Hắn nói: “Nàng không có con, nhưng trẫm cần một thái tử.”



“Thiên hạ nam nhân, ai mà không có tam thê tứ thiếp?”



“Sao nàng lại trở nên ghen tuông hẹp hòi như vậy! Nàng đã thay đổi, trở nên đáng ghét vô cùng.”



Đêm hôm đó, ta mang theo thiếu niên tướng quân của mình, không quay đầu lại, lao thẳng ra khỏi cổng thành.



Sau khi ta rời đi, mắt hắn đỏ hoe nói: “Ninh Hoan, nàng quay về đi.”



Dĩ nhiên, ta sẽ quay về.



Ta khoác hoàng bào, dẫn theo ba mươi vạn binh mã khải hoàn trở lại kinh thành, bên cạnh là thiếu niên tướng quân trung thành tuyệt đối.



“Người đâu, lôi phế đế và mỹ nhân kia ra, c.h.é.m đầu thị chúng, treo lên tường thành. Để bọn họ xuống địa ngục mà hối lỗi cho sự bất trung bất hiếu của mình đi.”



1.



Phu quân chinh chiến trở về, bên cạnh mang theo một nữ tử mảnh mai yếu đuối.



“Ninh Hoan à, đây là mỹ nhân do thế gia vùng Giang Đông dâng tặng trẫm, sau này nàng ấy sẽ là tỷ muội của nàng, các nàng phải hòa thuận chung sống.”



Ta bật cười: “Ta họ Lưu, là công chúa nhà Hán. Nàng ta thân phận gì mà đòi làm tỷ muội với ta? Ngươi có nghe rõ những lời mình đang nói không?”



Phu quân sắc mặt trầm xuống: “Trẫm vừa khải hoàn hồi triều, nàng đừng tìm chuyện không vui.”



“Được thôi, được thôi~ ta không nói nữa.”



Ta im lặng, đi một vòng quanh mỹ nhân kia quan sát. Nàng ta e lệ đáng thương nép vào sau lưng phu quân.



“Nhìn cái gì?” Phu quân đưa tay che chắn cho nàng ta.



Ta chợt nhớ lại năm xưa, khi loạn binh tràn vào Trường An, quân phản loạn xông thẳng vào cung Vị Ương.



Lúc đó, hắn cũng đã dang tay che chắn cho ta như vậy.



“Chỉ cần ta, Đàm Tam Khuyết còn sống, thì không ai được động đến công chúa dù chỉ một sợi tóc! Muốn g.i.ế.c nàng ấy, thì bước qua xác ta trước!”



Nghĩ đến chuyện cũ, ánh mắt ta lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh của mỹ nhân kia:



“Ta đang nhìn một cái đầu rất đẹp, rất hợp để làm thành chén rượu, bày trên kệ châu báu của ta.”



Mỹ nhân vốn chỉ giả vờ yếu đuối, nghe vậy thì kinh hãi thật sự, run bần bật như cầy sấy.



Phu quân túm lấy cổ tay ta, kéo vào hậu viện:



“Ninh Hoan, Bảo Bình mới chỉ mười tám tuổi, nàng dọa nàng ấy làm gì?”



“Mới mười tám thôi à…” Ta ngẩn người. “Đàm Tam Khuyết, năm ta mười tám, ngươi từng nói với ta: một đời một kiếp một đôi người, nguyện lấy giang sơn làm sính lễ.”



Sắc mặt hắn khẽ biến đổi: “Nàng ấy là mỹ nhân thế gia Giang Đông dâng tặng, trẫm không thể từ chối.”



Ta cười khẩy: “Là không thể, hay là không muốn?”



Sắc mặt hắn thoáng qua một tia u ám:



“Ninh Hoan, đừng làm khó trẫm. Vì nàng, trẫm đã mười năm không nạp phi, không thể liên hôn với thế gia. Cũng vì thế mà hôm nay làm gì cũng bị bó buộc, hết sức khó khăn.



Nàng là chính thất của trẫm, sao lại chưa từng nghĩ cho trẫm lấy một lần?”



Ta bật cười lạnh.



Hắn ra ngoài chinh chiến, ta ở lại trấn thủ Kinh Thành, chăm lo nội chính. Mang thai mười tháng vẫn phải xoay sở lương thảo, suýt chút c.h.ế.t vì khó sinh.



Năm ngoái, hai đứa con gái ta lần lượt qua đời, hắn chẳng buồn đến nhìn một cái.



Chưa đầy ba tháng sau, hắn mang mỹ nhân về kinh.



Vậy mà giờ lại hỏi ta vì sao không nghĩ cho hắn.



Thấy ta im lặng, hắn bước đến ôm vai ta:



“Dù có Bảo Bình rồi, nàng vẫn là chính thê của trẫm. Trẫm với nàng ta chỉ là vui chơi qua đường thôi, nàng sợ cái gì chứ, hử?”



Hắn cúi người, định hôn ta. Ta nở nụ cười nửa miệng, nửa như giễu cợt, nửa như khinh bỉ.



Hắn sa sầm mặt mày: “Ánh mắt đó là sao?”



Ta lạnh lùng đáp: “Ta nhìn ngươi, như bộ xương khô trong mộ.”



2.



Đêm hôm đó, ta mơ một giấc mơ.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong mơ, Tống Bảo Bình mang thai, nghênh ngang trước mặt ta khoe khoang. Ta còn chưa ra tay, nàng ta đã giả vờ trượt chân rơi xuống nước mất con.



Đàm Tam Khuyết vì thế mà đẩy ta - một người cũng đang mang thai—vào lãnh cung.



“Ngươi không sinh được con trai, lại còn hãm hại cốt nhục của Tống mỹ nhân, ngươi thật độc ác!”



Cuối cùng, khi ta mang thai đủ tháng, bị Tống Bảo Bình ép uống rượu độc, một xác hai mạng.

Xác ta còn chưa lạnh, tiền điện đã rộn ràng tiếng nhạc, Tống Bảo Bình đang được sắc phong làm hoàng hậu.



Chỉ có một thiếu niên ánh mắt trong trẻo đến nhặt xác ta, trông rất quen mà ta không sao nhớ nổi là ai.



Giấc mộng dài như cả một đời.



Tỉnh dậy, toàn thân ta đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ thấy nực cười.



Sao ta có thể rơi vào kết cục thê thảm đến vậy?



Lúc này, nha hoàn vào báo: hoàng thượng nghỉ lại chỗ Tống mỹ nhân, mặt trời đã lên cao vẫn chưa rời giường, lệnh ta đi thay mặt chủ trì tiệc đón gió.



Những người dự tiệc đều là cựu thần đất Trường An, từng cùng ta và Đàm Tam Khuyết khởi binh chinh chiến.



Hôm nay họ đối với ta cực kỳ niềm nở.



“Công chúa à, nghe nói người và bệ hạ cãi nhau, cũng chỉ vì một mỹ nhân nhỏ nhoi thôi mà.”



“Hầy, đàn ông mà, ai chẳng có ba thê bốn thiếp, bệ hạ cũng bất đắc dĩ thôi, lòng người vẫn hướng về công chúa mà.”



“Công chúa thân phận tôn quý, ngày sau bệ hạ thống nhất thiên hạ, ngôi hoàng hậu chắc chắn là của người rồi. Việc cấp bách bây giờ là sinh cho bệ hạ một hoàng tử bụ bẫm, sớm định ngôi thái tử, có đúng không nào? A ha ha ha ha!”



“Phải phải phải, bệ hạ chẳng qua là sốt ruột vì chưa có người nối dõi thôi mà…”



Ta đặt chén rượu xuống, không nhẹ không nặng:



“Ồ? Bệ hạ đã thông báo với các ngươi, bảo đến đây khuyên ta nhẫn nhịn Tống mỹ nhân sao?”



“Nếu ta không nhịn thì sao?”



“Ngươi to gan!”



Đàm Tam Khuyết bước ra từ phía sau rèm:



“Ninh Hoan, thiên hạ nữ tử ai chẳng thế, chỉ có ngươi là ghen tuông thành tánh, không thể dung người.”



“Vậy thì ngươi đi tìm thiên hạ nữ tử mà sống, phí lời với ta làm gì?”



Ta vỗ tay, sai người mang bút mực giấy nghiên đến:



“Chẳng qua là một tờ hưu thư thôi mà, rườm rà cái gì, còn phải tìm người đến làm thuyết khách. Bệ hạ từ khi nào lại do dự yếu đuối đến thế?”



Đàm Tam Khuyết kinh hoảng:



“Ngươi không viết à?” Ta ngoắc tay, “Đưa bút đây.”

Hạt Dẻ Rang Đường



Mọi người thấy ta cầm bút, vội vàng xông lên, kéo tay áo, ôm cánh tay ta.



Đàm Tam Khuyết sắc mặt âm trầm, phất tay áo bỏ đi.



Ngày hôm đó, Từ Lương tiễn ta hồi cung:



“Công chúa, khi ở Giang Đông, bệ hạ vô cùng sủng ái Tống mỹ nhân. Hơn nữa nàng ta là nghĩa nữ của đại đô đốc Giang Đông, không phải hạng tầm thường. Nếu sinh được hoàng tử, e rằng trong cung sẽ đổi chủ.”



Ta gật đầu: “Trong cả đám người, chỉ có ngươi còn là người tử tế.”



Từ Lương chắp tay: “Thần là thần tử nhà Hán, ăn lộc nhà Hán, không dám lừa dối công chúa.”



“Vậy theo ngươi, giờ ta nên làm gì?”



Từ Lương nhìn về phía cung Vị Ương:



“Nếu bệ hạ đã bất nghĩa, công chúa có thể thay thế người.”



Bước chân ta khựng lại.



Hay lắm!



Thay vì tranh giành tình cảm trong hậu cung, đấu đá với một đám nữ nhân vì một nam nhân, chi bằng ta cược một ván với Đàm Tam Khuyết.



Một cái ngôi hoàng hậu mà cũng phải xem sắc mặt hắn?



Sao không tự lập làm vương?



Thà ta phụ người, chứ quyết không để người phụ ta!



Ta hướng về Từ Lương hành đại lễ:



“Nghe một lời của ngươi, ta như tan mây thấy trăng, bừng tỉnh đại ngộ.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com