Lời Hứa Trọn Đời

Chương 13



22.



Một năm sau, Vệ Phong áp sát Biện Kinh.



Đàm Tam Khuyết đưa toàn bộ dân thường ở Thanh Giang lên thành lũy:



“Vệ Phong, nếu ngươi dám công thành, tất cả những người này sẽ phải chết.”



Vệ Phong chắp tay, cúi đầu nói:



“Vậy thì… ta rút.”



Sau đó lập tức lệnh lui binh ba mươi dặm.



Đàm Tam Khuyết sửng sốt:



“Hử?”



Hắn tưởng đã dọa lui được Vệ Phong, liền tổ chức tiệc lớn chiêu đãi quần thần:



“Ha! Người ta nói Vệ Phong dùng binh như thần. Kết quả thì sao? Chỉ vài mạng dân đen cũng khiến hắn bỏ cả chiến dịch Đông chinh. Chẳng qua chỉ là một thằng giữ cổng lòng dạ nữ nhân! Quân tử nhân từ không thể dùng binh, người như thế thì có gì đáng sợ?!”



Thế nhưng khi hắn còn đang nâng chén cười ngạo, thì nội thành Biện Kinh, những người dân bất mãn với sự bạo ngược của Đàm Tam Khuyết, đã liên kết với quân ta mở cổng tiếp ứng.



Vệ Phong dẫn theo 5.000 tinh binh, ngậm ngọc chặn miệng, quấn vải quanh vó ngựa, vào thành không một tiếng động.



Ngày hôm sau, trên thành lũy cao mười trượng của Biện Kinh, cờ hiệu đã bị thay đổi.



Đàm Tam Khuyết co cụm trong hoàng thành được vài ngày, nhưng chẳng mấy chốc đã bị đánh sập dưới thế tấn công như vũ bão của Vệ Phong.



“Nghe nói khi Vệ Tướng quân bắt được Đàm Tam Khuyết, hắn đang định… nhảy xuống cái giếng cạn trong vườn sau để trốn.”



“Thấy không còn đường lui, hắn chỉ tay vào mặt Vệ Phong mắng to:

‘Ngươi cướp vợ người ta, lại còn đòi g.i.ế.c ta, ta chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ như ngươi!’”



Ta tức đến mức đập bàn:



“Đàm Tam Khuyết hắn nói cái thứ chó má gì thế?! Vệ Phong không đ.â.m hắn ba nhát sáu lỗ là nhân từ lắm rồi!”



“Đàm tặc dù sao cũng là vương thất đầu hàng, phải chờ ý chỉ của bệ hạ xử trí, Vệ Tướng quân nào dám g.i.ế.c hắn? Nhưng bệ hạ yên tâm, tướng quân cũng không để hắn sỉ nhục lung tung. Ngay tại chỗ liền cởi giáp, tháo kiếm, chính diện đánh một trận.”



Ta vừa mừng vừa lo:



“Đánh chưa? Không bị thiệt chứ?”



“Tất nhiên là không! Dù sao Vệ Tướng quân cũng còn trẻ khỏe.”



“Cuối cùng, Vệ Tướng quân đè Đàm Tam Khuyết xuống đất, vừa đánh vừa nói—”



“Cú này, là vì ngươi mắt mù không nhìn ra nhân tài.”



“Cú này, là vì ngươi bội tín thất hứa.”



“Cú này, là vì ngươi m.á.u lạnh vô tình.”



“Cú này, là vì ngươi thân là trượng phu mà lại bôi nhọ thanh danh thê tử.”



Ta không kìm được, mừng rỡ xoa tay:



“Ái chà chà! Bá Ước lần này… đúng là có chút tư tình riêng trong đó rồi!



Người đâu! Mau mang thuốc trị sưng tím, tiêu m.á.u bầm đi!



Nắm đ.ấ.m to như cái chày ấy, lỡ đánh trúng xương thì sao?! Ha ha ha!”



Tề Ngoạn lạnh lùng chêm một câu:



“Ở Biện Kinh thì thiếu gì thứ tốt.”



“Ngươi biết gì! Cái này gọi là tấm lòng! Lễ mọn tình thâm — đúng rồi, lúc các người ra tiền tuyến thăm hỏi, nhớ nói với Bá Ước: Đàm Tam Khuyết, cứ giao cho hắn xử lý. Không cần nể mặt ta.”



Đàm Tam Khuyết chỉ là người đã từng làm tổn thương trái tim ta.



Nhưng với Vệ Phong, hắn đã thực sự đóng vào người hắn… mười tám cây chốt gỗ.



Ta đã chuẩn bị sẵn, nếu Vệ Phong muốn đ.â.m hắn ba nhát sáu lỗ thì ta sẽ gánh hết.



Hắn cứ việc… hăng m.á.u tuổi trẻ cho trọn vẹn!



23.



Sau khi Vệ Phong hạ được Biện Kinh, ta lập tức cùng bá quan văn võ tiến về.



Khi sắp đến nơi, trong triều bắt đầu rộ lên vài tiếng nói lạ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Sao cổng thành Biện Kinh vẫn đóng kín thế kia…”



“Vệ đại tướng quân cũng không ra khỏi thành nghênh đón, chẳng lẽ… có ý muốn tự lập chăng?”



“Binh mã đều nằm trong tay hắn, bệ hạ không thể không đề phòng.”



“Để an toàn, bệ hạ nên giữ kín hành tung, đợi đêm khuya lẻn vào thành, rồi bất ngờ tước binh quyền của hắn…”



“Trẫm còn có một cách đơn giản hơn nhiều. Trẫm sẽ đưa thẳng ngọc tỷ truyền quốc cho hắn.”



“A, bệ hạ, lời này không thể nói đùa được!”



“Trẫm không hề đùa.”

Ta thu lại nụ cười, lặng lẽ nhìn về tường thành Biện Kinh.



“Nếu Vệ Tướng quân muốn tự lập, các ngươi hãy mang ngọc tỷ đến dâng cho hắn, hết lòng phụ tá, đó là thánh chỉ của trẫm.”



“Thiên hạ này ai làm chủ, trẫm có thể không phục. Nhưng riêng Vệ Tướng quân, nếu là hắn, thì giao cũng được.”



“Nói những lời như vậy… có thấy mình khoe khoang quá không?”



Giọng Tề Ngoạn nhẹ nhàng vang lên.



“Không biết bệ hạ là đang khoe, hay… đang khoe, hay là… vẫn đang khoe đấy?”



Ta còn chưa kịp đánh nàng, thì cổng thành Biện Kinh trước mắt chậm rãi mở ra.



Tiếng tù và vang lên trầm hùng, chuông khánh ngân xa, lan tỏa khắp từng góc phố trong thành.



Đội nghi trượng bạch mã giáp bạc xếp thành hàng hai bên đại lộ, hộ tống con đường lên ngôi của ta.



Cách đó còn ba dặm, nhưng ta đã nhìn thấy người giữa biển người, chính là Vệ Bá Ước.



“Tháng Ba mùa xuân, hoàng đế vào kinh, Hiến Vương quỳ gối dâng thư hàng.”

— Hán thư – Thái Tổ bản kỷ

24.



Khi ta bỏ trốn, chỉ có mười tám kỵ binh bảo vệ bên cạnh.



Khi ta trở về, long xa của đế vương lăn qua Thiên Nhai, phía sau là thiên quân vạn mã.



Cựu bộ Trường An đều đang quỳ đợi trước cổng hoàng cung.



“Năm đó trên yến tiệc, các ngươi bảo trẫm phải nhẫn, nói rằng nữ nhân thiên hạ ai chẳng thế, chỉ cần biết nhịn thì ngôi hoàng hậu sẽ là của trẫm.”

Ta khẽ mỉm cười, giơ roi ngựa lên:



“Nào ngờ đâu, không nhẫn, thiên hạ này là của trẫm. Các ngươi, đúng là thiển cận!”



Xe rồng tiến vào hoàng thành, Tống Bảo Bình cùng đứa con của ả bị trói, ép quỳ dưới đất.



“Nó năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Ta hỏi.



Mặt Tống Bảo Bình hiện lên vẻ hoảng sợ, không dám trả lời.



Nhưng có kẻ khác thay ả đáp lời:

“Năm tuổi rồi.”



“Trẫm đã nói gì nào?” Ta lạnh lùng.



Tống Bảo Bình vùng khỏi tay thị vệ, lao đến ôm lấy đứa trẻ:



“Ngươi định làm gì? Đứa nhỏ này còn phải gọi ngươi một tiếng mẫu hậu!”

Hạt Dẻ Rang Đường



Đây chính là câu nói ta căm ghét nhất:



“Trẫm khởi binh, chính là để không phải làm mẫu hậu của nó. Người đâu, lôi nó ra ngoài, đánh chết!”



Tống Bảo Bình điên cuồng lao tới định liều mạng với ta.



Nhưng ả vẫn không hiểu.



Thứ ả có chỉ là nhan sắc và thủ đoạn hậu cung.

Còn thứ ta có, là quyền lực.



Tay ả chưa chạm được đến vạt áo ta, đầu ả đã treo trên tường thành.



Vệ Phong đến bái kiến:



“Hiến Vương đã bị giam vào cung, bệ hạ có muốn gặp một lần?”



Ta khẽ hất vạt áo, ngồi lên ngai rồng:



“Xuống hoàng tuyền rồi, mãi mãi không cần gặp lại.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com