Sau khi ta đánh hạ được Đàm Tam Khuyết, chỉnh đốn binh mã Trung Nguyên, ta liền khởi binh Bắc phạt.
Lần này, không còn ai b.ắ.n lén sau lưng, Vệ Phong thuận lợi chiếm được Lâm Hoàng.
Tiêu Oanh Oanh để lại di thư: “Biết mệnh thì dễ, nghịch thiên thì khó”, rồi ôm con nhảy vào biển lửa, tự thiêu mà chết.
Vệ Phong lập bia mộ cho nàng, sau đó lập tức quay ngựa trở về.
Từ đó thiên hạ thống nhất, vĩnh viễn không còn cảnh Ngũ Hồ loạn Hoa.
Ta chính thức lên ngôi Hoàng đế.
Trước lễ đăng cơ, còn một việc, soạn “Chiếu phế đế” cho Đàm Tam Khuyết.
Ta triệu tập triều đình hiến kế: Làm sao mắng hắn cho thật có văn vẻ?
Vệ Phong rất tích cực, hắn dâng một tấu chương dài dằng dặc, viết kín cả tấu phiến.
Phải biết rằng khi hắn mới theo ta, trình độ văn hóa rất bình thường, chữ còn chưa nhận hết.
Tấu chương gửi cho ta đầy lỗi chính tả.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta thường phải lên tiền tuyến dạy bổ túc văn hóa cho hắn, vào kinh rồi thì mời cả danh nho đương thời làm thầy dạy.
Xem ra gần đây đại tướng quân của ta tiến bộ không ít, đến cả chương biểu dài mấy trượng cũng viết được rồi.
Tốt, rất tốt.
Ta mở ra xem —
“Tội của Đàm tặc có mười điều.”
“Thứ nhất, bệ hạ vốn là ánh trăng trên mây, vì hắn mà hạ phàm. Hắn không biết trân trọng, lại say đắm hương phấn tầm thường, là kẻ có mắt không tròng.”
“Thứ hai, hắn với bệ hạ từng có ước hẹn trăm năm, vậy mà mới bảy năm đã quên lời thề, là kẻ bội tín, không phải nam tử hán.”
“Thứ ba, thân là phu quân, thê tử mang thai mười tháng cũng chẳng ở bên, thư từ cũng không có, tâm như sắt đá, vong ân phụ nghĩa.”
Rồi tiếp tục tội thứ tư, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, toàn bộ đều liên quan đến ta.
Không một chữ nào nhắc đến thù oán quốc gia, hay vận mệnh giang sơn.
Mặt ta đỏ bừng, lập tức gập mạnh tấu chương lại.
Tim như có dung nham sắp phun trào.
“Vệ Tướng quân viết thế nào?” Tề Ngoạn ghé mắt xem.
“Khụ khụ khụ khụ… Cũng được. Chỉ là quá cảm tính, thiếu lý luận, thôi để ngươi viết. Ngươi văn hay hơn.”
Hôm sau, Tề Ngoạn đứng trước triều đọc chiếu phế Đàm Tam Khuyết.
Ta ngồi trên long ỷ, không dám nhìn vào ánh mắt u sầu của Vệ Phong.
Từ chữ đầu tiên đến chữ cuối cùng, hắn nhận ra, ta không dùng bất kỳ chữ nào của hắn.
Từ mong đợi chuyển thành thất vọng.
Sau buổi chầu, ta định tìm hắn nói chuyện, an ủi đôi lời, nhưng không thấy người đâu.
Thì ra Vệ Phong đã gấp rút chép lại bản “Chiếu phế đế” của hắn, ném thẳng vào trong tường thành của Đàm Tam Khuyết.
“Ta hận Hiến Vương, chính vì điều này.” hắn để lại một câu, vỗ tay phủi sạch, mãn nguyện rời đi.
Về sau ta mới biết, năm đó khi Vệ Phong còn là thị vệ , đúng lúc ta sinh khó tiểu Giản, hắn lập tức chạy đến đại tướng quốc tự, dùng hết mấy tháng bổng lộc để xin một ngọn “đèn trường mệnh” cho ta.
Lúc rời Biện Kinh, hắn còn ăn dưa muối sống qua ngày.
Ta sinh hai ngày hai đêm, hắn quỳ ngoài điện hai ngày hai đêm, cầu bình an cho ta.
Khi tiểu Giản cất tiếng khóc đầu tiên, hắn vui mừng khôn xiết, chạy tới bám vào bệ cửa sổ để nhìn công chúa nhỏ, đến giày cũng chưa kịp mang.
Tấm chân tình của nam tử, tự có một đôi chân.
Dù cách núi, cách sông, vẫn trở về.
Sau khi thiên hạ thái bình, ta nhận được tấu chương của quần thần đề nghị:
“Xin bệ hạ rộng mở hậu cung.”
“Hả?” Ta kinh ngạc.
“Tuy bệ hạ là nữ hoàng, nhưng không thể cả đời cô độc.”
“Phải đó, phải đó.”
“Nay bệ hạ đã bỏ Hiến Vương, cũng nên chọn vài thiếu niên tài tuấn, để lại huyết mạch hoàng tộc.”
Ta còn chưa nói gì, họ đã thi nhau dâng danh sách.
Toàn là thiếu niên danh môn vọng tộc của Kinh Thành.
“Cả mấy đứa mười lăm tuổi cũng mang tới!”
Ta giận dữ chỉ vào tập tranh chân dung:
“Các người định đặt trẫm vào vị trí nào hả?!”
“Bệ hạ đừng lo, có cả người bốn mươi nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta lập tức ném quyển danh sách xuống:
“Bốn mươi cái đầu các người! Bốn mươi!”
Triều đình ồn ào náo loạn.
Chỉ có Vệ Phong im lặng, quay đầu bỏ đi.
“Ơ, Vệ đại tướng quân sao lại đi? Chưa tan triều mà!”
“Thật thất lễ, chẳng lẽ khinh thường bệ hạ?”
Ta vội vàng nói:
“Tan triều! Vệ Tướng quân còn đi rồi, các ngươi còn ở đây làm gì? Về mau!”
Trở về hoàng cung, ta nhăn mày, hỏi Tề Ngoạn:
“Chuyện lập hậu đó… ngươi thấy thế nào?”
Tề Ngoạn lấy ra ba cuộn tranh:
“Thần đã chọn kỹ cho bệ hạ, ba người này dù là tài học hay tính tình đều xứng đôi với người.”
Ta chán nản, không hứng thú lắm.
Nàng mở bức thứ nhất:
“Đây là trưởng công tử của Thôi gia ở Hà Thanh. Chọn hắn, Thôi gia sẽ hết lòng cống hiến. Gia tộc ấy đầy nhân tài, có thể giúp bệ hạ áp chế các thế lực thế tộc.”
Ta lắc đầu.
Nàng mở bức thứ hai:
“Đây là công tử Hồ gia. Hồ gia ba đời làm thương nhân, nổi danh là ‘một nửa thành là Hồ thị’. Chọn hắn, quốc khố không còn phải lo.”
Ta nhìn sang bức tranh cuối cùng.
Chẳng rõ đang chờ điều gì.
Tề Ngoạn cười nghịch ngợm, chậm rãi mở ra.
Ta ngẩn người.
Không giống hai bức trước, bức tranh này chỉ vài nét đơn sơ.
Trường Thành trùng điệp, sóng nước cuồn cuộn.
Một người.
Mặt mũi mơ hồ, nhưng ta vĩnh viễn không thể quên.
Đây là bức ta từng vẽ hắn trên đài điểm tướng, trước khi hắn Bắc phạt.
“Đừng đùa nữa.” Trái tim ta lại dậy sóng.
“Được.” Tề Ngoạn nhẹ nhàng cuộn tay ta lại, nói:
“Vệ Phong tuy là tam công, nhưng xuất thân bình thường, không có gia thế, mà những gì hắn có, đều là do bệ hạ ban. Trừ việc đánh đông dẹp bắc, hắn khó mà giúp ích thêm cho triều chính. Giờ thiên hạ đã định, chẳng còn chiến trường. Nếu bệ hạ liên hôn với hắn, không những không có lợi, mà còn dễ bị người ta gièm pha.”
Ta nắm lấy cổ tay nàng, tay run run:
“Ngươi biết ta không muốn nghe những lời ấy mà.”
“Vậy ngươi muốn nghe gì?”
Ta im lặng hồi lâu.
“Ta với hắn… thật sự rất thân thiết, rất gắn bó. Nhưng nhiều năm rồi, ta cũng không biết, thứ tình cảm đó… rốt cuộc là gì.”
“Ngươi không thích hắn?”
“Tất nhiên là không phải!”
“Vậy ngươi sợ hắn không thích ngươi?”
Ta thở dài:
“Ta sợ… hắn chỉ kính ta, trọng ta, chứ không thực sự có tình cảm nam nữ với ta.”
Tề Ngoạn nhìn ta chằm chằm:
“Ngươi là không nhìn ra được mình xinh đẹp cỡ nào, hay là không nhìn ra ánh mắt Vệ Phong nhìn ngươi, nó tha thiết đến mức nào?”
“Ta không nhìn rõ ánh mắt của hắn.” Ta thành thật nói.
“Hắn… chẳng bao giờ nhìn ta.”
Tề Ngoạn trợn trắng mắt, túm lấy tay ta:
“Vậy thì đi hỏi cho rõ!”
“Khoan đã! Hắn là thần tử, nếu ta hạ chiếu, hắn đương nhiên không dám kháng chỉ. Nhưng như thế chẳng phải là… cưỡng ép dân lành sao? Ta biết, chỉ cần ta mở lời, Bá Ước chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng ta không muốn hắn phải ấm ức.”
“Phiền c.h.ế.t đi được!” Tề Ngoạn giậm chân, đống tấu chương như tuyết bay rào rào đập lên người ta.
“Ngày nào cũng phải giúp ngươi phê tấu, lại còn phải thiết kế đủ trò để thay ngươi hỏi đông hỏi tây!”
“Thế thì… không hỏi nữa.”
“Hỏi!!”
Tề Ngoạn hất tay áo thật mạnh:
“Thật không chịu nổi cái dáng vẻ yếu đuối rụt rè của ngươi nữa rồi!”