Lời Hứa Trọn Đời

Chương 12



19.



Đợi Vệ Phong dưỡng thương xong, ta chính thức đưa việc chinh phạt Đàm Tam Khuyết lên lịch trình.



“Trẫm vốn tưởng rằng, trẫm và Đàm Tam Khuyết cùng dòng m.á.u Hán tộc, cùng chung cội nguồn, nên mới lựa chọn liên thủ cùng hắn kháng Liêu. Không ngờ hắn lại là kẻ tiểu nhân vô sỉ, xé bỏ minh ước, cắt đất cầu hòa với Liêu quốc.”



“Muốn chống ngoại bang, phải dẹp yên trong nhà trước. Trung Nguyên chia cắt mấy chục năm, đã đến lúc kết thúc.”



Ta xuất chiến thư.



Đàm Tam Khuyết cũng không kém, lập tức viết hịch văn kết tội ta.



Ta vừa nhận được, liền cười:



“Dài dòng văn tự, dông dài lắm chữ, cuối cùng vẫn chỉ xoáy vào chuyện ta là nữ nhân mà thôi. Thế thì chứng tỏ, ta làm không tồi chút nào.”



Ta bỗng lóe lên ý tưởng, lập tức viết một bức 《Thư Gửi Nữ Tử》, phát đi khắp các châu quận:



“Từ xưa đến nay, nữ nhân chỉ được xem là phụ thuộc của nam nhân. Nam nhân thì lo tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, còn nữ nhân thì chỉ được dạy phải lấy chồng, dạy con, giữ khuê phòng. Đó là đạo lý gì vậy?”



“Nay ta khởi binh, hỏi đỉnh thiên hạ. Trong các công thần Lăng Yên Các cũng có Tề tướng quốc phò trợ quân vương, có Hồng tướng quân ra trận c.h.é.m giặc. Có những tấm gương sáng rực rỡ như thế, chứng minh rằng nữ tử cũng có thể có chí lớn, có tầm nhìn xa, không thua gì nam nhi.”



“Thiên hạ nữ nhi nên noi theo ta, bước ra khỏi khuê phòng, cùng nhau kiến lập đại nghiệp!”



20.



Ngày Vệ Phong xuất chinh, ta cùng Tề Ngoạn đứng trên đài điểm tướng.



“Quân mạnh ngựa tốt, khí thế hào hùng.” Tề Ngoạn gật đầu hài lòng.



“Tướng quân cũng đẹp trai.” Ta cũng gật đầu đầy mãn nguyện.



Vệ Phong mặc một thân chiến giáp bạc, đeo thanh kiếm Thanh Hồng nơi thắt lưng, đứng hàng đầu duyệt binh.



“Trẫm thật không hiểu nổi, tại sao hắn chỉ cần đứng yên thôi mà cũng đẹp đến thế?

Dáng người ấy thật sự quá hoàn hảo!”



Tề Ngoạn: …



“Ngươi xem hắn phi ngựa kia, khí thế ấy có phải cực kỳ anh dũng không? Tướng quân của trẫm đúng là long thần hổ tướng!”



Tề Ngoạn: …



“Trẫm mà được nhìn hắn phất áo choàng như thế thêm trăm lần cũng không ngán! Trăm lần luôn!”



Tề Ngoạn không nhịn được nữa:



“Ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Từ xưa đến nay có hoàng đế nào đứng trên đài điểm tướng mà bình phẩm thân hình tướng quân như ngươi?!”

Hạt Dẻ Rang Đường



“Ê, tể tướng, nơi đây chỉ có hai chúng ta, tỷ muội thân thiết, tâm sự vài câu có gì nghiêm trọng? Ta không tin là ngươi không thích ngắm. Dù gì… cũng có ai biết đâu.” Ta nhân lúc ấy khoác tay nàng.



“Ta thích ngắm thì ngươi vui lắm sao?!”



“Vệ Tướng quân là quốc bảo của Quý Hán ta! Ta ban cho hắn kiếm báu giáp quý, chẳng phải là để hắn ra trận oai phong lẫm liệt đấy à?”



Tề Ngoạn nheo mắt nhìn ta:

“…Lưu Ninh Hoan, ta thật không hiểu ngươi.”



“Có gì mà không hiểu?”



“Ngươi nhìn mãi như thế, không sợ người khác giành mất hắn sao?”



“Giành? Cứ giành đi!” Ta vung tay dõng dạc:

“Đàm Tam Khuyết cũng từng giành hắn đó thôi, kết cục thế nào? Hắn ta gần đất xa trời rồi! Ta không tin thiên hạ này có ai giành nổi Vệ Phong khỏi tay ta.”



Tề Ngoạn câm nín, hồi lâu sau, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta nói:



“Điều ta muốn nói không phải là chuyện quân thần. Ý ta là… ngươi chưa từng nghĩ đến việc cùng Vệ Phong phát triển tình cảm nam nữ sao?”



Ta giật mình, lập tức đẩy nàng ra:



“Tể tướng, ngươi đang nói cái quái gì vậy? Từ xưa đến nay làm gì có chuyện hoàng đế sàm sỡ tướng quân?! Ngươi đọc phải mấy quyển thoại bản lạ hoắc nào thế?!”



Tề Ngoạn sức tay rất mạnh, ghìm ta lại không buông:



“Bây giờ ta không phải là tể tướng, ta là tỷ muội ngươi! Ta hỏi thật, hai người các ngươi đến giờ vẫn chưa từng… ờ… mây mưa gì sao?”



“Bá Ước đối với ta một lòng chân thành, ta làm sao có thể thèm khát thân thể hắn được?!”



“Hắn nằm liệt giường nửa năm trời, ngươi mỗi đêm đều lén vào phòng hắn chăm sóc…

Thật sự chỉ là chăm sóc thôi sao?”



“Chứ không lẽ gì? Hắn vì ta mà bị tra tấn tàn nhẫn, không nhúc nhích nổi, rồi ta đêm nào cũng lén vào, giở trò với hắn?! Thế thì ta còn ra gì nữa? Ta không cho phép ai bôi nhọ tình nghĩa trong sáng giữa ta và Bá Ước!”



Tề Ngoạn trầm mặc rất lâu:

“Tỷ muội khuyên ngươi một câu thôi, cũng không cần trong sáng quá như thế đâu.”



Bên dưới đài, quần thần cười ha hả:



“Nhìn xem, bệ hạ và tể tướng sóng vai vui vẻ như vậy, nhất định đã có mưu lược trong lòng.”



“Phải đấy, phải đấy…”



“Có bệ hạ anh minh, tể tướng tài trí, thật là phúc phận của thần dân chúng ta.”



Trên cao đài, ta đẩy Tề Ngoạn ra xa:



“Tránh ra! Ngươi chắn mất bóng lưng của Bá Ước rồi!”



Vệ Phong ngoái đầu lại, giữa biển người nhìn ta thật lâu, rồi phóng ngựa rời đi.



21.



Đàm Tam Khuyết thân chinh ra trận.



Trước đây hắn chưa từng đối mặt trực tiếp với Vệ Phong.



Giờ thì hắn đã biết, mình đang đối đầu với một thiên tài thực sự.



“Chiến sự của Vệ Tướng quân thế nào rồi?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Giáp vàng ngựa thép, khí thế nuốt trọn ngàn dặm như hổ!”

Nửa năm sau, hắn cuối cùng có thể xuống giường.



Chỉ là, một thiếu niên tốt lành, đi lại hơi khập khiễng.



Thái y nói:



“Trong mười tám cây chốt gỗ, có một cái xuyên qua gân chân. Dù có dưỡng tốt thế nào, cũng khó hồi phục hoàn toàn.”



Ta nhìn thấy nỗi nuối tiếc trong mắt Vệ Phong.

Hắn mới chỉ hai mươi bốn tuổi.



Ta cũng rất đau lòng, nhưng vẫn cố mỉm cười an ủi:



“Bá Ước, bây giờ ngươi đã là chủ soái một phương, hoàn toàn có thể ngồi trong trướng bàn mưu tính kế, thắng trận ngàn dặm, không cần phải tự mình ra tiền tuyến nữa.”



Vệ Phong lắc đầu:



“Ta có thể không làm tiên phong, nhưng không thể không lên lưng ngựa.”



Ta cũng hiểu cưỡi ngựa đối với một vị tướng quân có ý nghĩa thế nào.



Thế nên mỗi ngày ta đều dành thời gian đến thao trường, cùng hắn luyện tập phục hồi.



Ta muốn tận mắt nhìn thấy hắn, lặp đi lặp lại rơi xuống từ lưng ngựa.



Rồi lại dùng đôi bàn tay đã biến dạng vì tra tấn, từng chút một tự mình bò dậy khỏi bùn đất.

Không chịu để ta đỡ.



Đàm Tam Khuyết từng mắng hắn là “mặt trắng thư sinh”.



Nhưng trong mắt ta, dưới gương mặt tuấn tú của Vệ Phong là sự cứng cỏi bền bỉ không gì lay chuyển được.



Hắn trung thành, dũng mãnh, biết ơn, giữ lời, là một nam nhân đầy cốt khí.



Giống như mười tám tiếng “Không đầu hàng” năm ấy.



Ngọc có thể vỡ, nhưng không thể mất đi vẻ trắng trong.



Trúc có thể cháy, nhưng không thể gãy mất tiết tháo.



“Bệ hạ, Vệ Tướng quân mới khỏi nặng, mà luyện tập thế này thì e rằng…” Thái y lo lắng nói.



“Cứ để hắn làm theo ý mình.”



Ta đứng xa nhìn Vệ Phong, nói:



“So với việc ngồi mà thấp thỏm bất an, chi bằng cho hắn ăn ngon chút.”



Sau năm năm, ta lại một lần nữa bước vào bếp, tự tay nấu cho tiểu tướng quân của mình một bữa cơm.



Cháo loãng, đồ ăn nhẹ, và cả món thịt nướng mà ta làm giỏi nhất.



Sau khi ăn tối xong với Vệ Phong và trở về, trong trướng điện, các nữ quan và nữ tướng đang tụ lại với nhau.



Người thì thêu thùa, người thì viết tấu chương, người thì vừa ăn hạt dưa vừa tám chuyện.



Thấy ta đi ngang qua, Tề Ngoạn phe phẩy quạt giấy, bỗng cao giọng bắt chước ta:



“Ta vĩnh viễn vĩnh viễn không làm nữ nhân của ai cả! Ta không bao giờ nấu nướng, giặt giũ vì nam nhân! Ta, Lưu Ninh Hoan, không làm nữ nhân của bất kỳ ai!”



Mặt ta đỏ rực như gấc.



“Bá Ước vì ta mà liều mạng, ta nấu cho hắn bữa cơm thì sao? Nam nữ bên nhau chẳng lẽ chỉ có tình cảm ủy mị thôi à? Các ngươi là lòng tiểu nhân đo bụng quân tử!”



“Không sai, ta là tiểu nhân. Tất cả bọn ta đều là tiểu nhân.”



Tề Ngoạn cười tinh ranh, chắp tay thi lễ:



“Cả triều văn võ này, chỉ có mỗi Vệ Bá Ước là quân tử, đủ tư cách lọt vào mắt xanh của bệ hạ.”



Mọi người cười ầm cả lên.



Trong điện ngập tràn tiếng cười.



Ta tức đến mức vung tay áo bỏ đi.



Hôm sau thượng triều, ta lạnh lùng mắng bọn họ:



“Có vài kẻ, kết bè kéo cánh, lập tiểu nhóm để cô lập trẫm! Nói xấu sau lưng, còn ra thể thống gì nữa, có còn dáng vẻ của tam công cửu khanh không hả?!”



Các nam đại thần thì ngơ ngác, còn các nữ đại thần thì cố nín cười.



Nín thì nín, Hồng Ngọc Nương còn phì cười ra tiếng.



“Cười cười cười! Chỉ biết cười! Cẩn thận trẫm trừ hết bổng lộc của các ngươi!”



“Không ổn đâu.”



Người vốn ít nói như Vệ Phong lại đột nhiên mở miệng.



“Ngươi đứng về phe ai thế hả?!”



Cái ngôi hoàng đế này, ta thật sự không làm nổi nữa!



Ta quay về tẩm điện, nằm vật xuống giường:



“Phải rồi, ta không làm nổi nữa.”



Tề Ngoạn uể oải phe phẩy quạt, ngồi xuống bên cạnh ta,



cúi sát vào tai ta thì thầm:



“Phải để Vệ Bá Ước dỗ mới chịu được~”



Ta lập tức kéo nàng lại, đè xuống giường mà cù lét một trận.



Và không quên trừ luôn ba tháng bổng lộc của nàng!



Cho chừa cái miệng vừa nhọn vừa độc ấy!



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com