Khi ta tỉnh lại lần nữa, trên đầu ta là cả một đám người đang cúi xuống nhìn.
Tề Ngoạn thở phào nhẹ nhõm:
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Hồng Ngọc Nương lau mồ hôi trên trán:
“Ngài mà không tỉnh, chúng ta thật chẳng biết phải làm sao nữa.
Đất rộng, binh nhiều, ngựa cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi… chủ công.
Thế này biết đi đâu mà kêu trời đây?!”
Ta đột ngột bật dậy:
“Bá Ước đâu rồi?!”
“Đừng cử động! Ngươi tưởng trúng bảy mũi tên là chuyện đùa chắc?!”
Tề Ngoạn dùng quạt giấy gõ vào người ta, cố gắng giữ ta lại.
Ta bất chấp cơn đau như xé ruột gan, nhảy xuống giường:
“Bá Ước sao rồi?! Ta muốn gặp Bá Ước!”
Hồng Ngọc Nương ‘ấy’ một tiếng bất lực:
“Thật là cùng một khuôn đúc ra mà.”
Ta miệng vàng lời ngọc, không ai ngăn nổi.
Họ đành dìu ta sang phòng bên cạnh.
“Bệ hạ! Bệ hạ đâu rồi?! Ta muốn gặp bệ hạ…”
Từ trong phòng vọng ra tiếng Vệ Phong gọi yếu ớt.
“Ây da, bệ hạ sao mà tới được chứ, người đang ở Tương Dương cơ mà. Tiểu Phong Phong ngoan, uống bát thuốc này đi đã…”
Đó là giọng của Hoàng lão lệnh công.
“Ngài gạt ta!”
Vệ Phong bắt đầu nghẹn ngào.
“Chính bệ hạ cứu ta khỏi thành! Dù lúc đó ta không thể nói , nhưng ta nhớ rõ! Ta nhớ rất rõ!”
Ta lập tức đạp tung cửa:
“Bá Ước!”
Đôi mắt Vệ Phong sáng rực lên khi thấy ta, sau đó nước mắt tuôn trào:
“Bệ hạ…!”
Ta lao đến, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, mắt ngấn lệ, đặt trán mình lên trán hắn:
“Bá Ước…”
Vệ Phong không trả lời.
Hắn ngất đi ngay trong vòng tay ta.
“Hắn… sao lại không động đậy…”
Ta không kìm được nước mắt, run rẩy lay hắn:
“Bá Ước! Tỉnh lại đi!”
Tề Ngoạn dùng quạt hất tay ta ra:
“Hắn bị thương nặng như thế, đừng có động vào lung tung.”
“Thái y—!”
Ta nhào đến chân ngự y, quỳ sụp xuống, nắm lấy áo ông ấy:
“Ngươi nhất định phải cứu Bá Ước! Hắn còn nhỏ như vậy…!”
“Đừng gào nữa! Chúng ta đã cố hết sức rồi! Ngươi quỳ thế này, định hù c.h.ế.t cả Thái y à?!” Tề Ngoạn vội vàng bảo Hồng Ngọc Nương đỡ ta trở lại phòng.
Khi ta bình tĩnh lại một chút, Tề Ngoạn báo cáo:
“Hôm đó sau khi các người rời thành, được Ngọc Nương cứu. Ta gom được một chiếc thuyền buôn lớn, các người bị thương nặng như vậy, không thể chịu nổi đường xóc trên xe ngựa.”
“Đàm Tam Khuyết thì sao?”
“Còn sao nữa? Ra sức truy bắt, muốn g.i.ế.c Vệ Phong, còn muốn bắt sống ngươi.”
Ta lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cũng may đêm đó hắn đã kịp thời hô dừng b.ắ.n tên, bằng không, ngươi nhất định không sống nổi. Nghe nói sau đó hắn còn xử trảm cả đám cung thủ b.ắ.n tên ấy.”
“Ta đánh cược chính là phần cảm tình còn sót lại đó.”
Ánh mắt ta sáng lên như lưỡi kiếm:
“Ta không cho các ngươi vào thành cũng vì điều này. Chỉ có ta đi, mới có một tia hy vọng. Nếu Đàm Tam Khuyết vì tình riêng mà tha cho ta, thì chẳng khác nào thả rồng về biển, từ nay về sau, chẳng còn gì có thể cản được ta nữa.”
“Nam nhân xưa nay không coi nữ nhân là mối đe dọa, nhưng rồi sẽ đến một ngày, họ phải trả giá vì sự kiêu ngạo và ngu xuẩn đó.” Tề Ngoạn nói.
18.
Ta nằm suốt cả hành trình dọc sông trở về Tương Dương.
Thương thế của Vệ Phong nặng hơn ta rất nhiều, gần như không có chỗ nào lành lặn, mê man nhiều hơn tỉnh.
Ta khó khăn lắm mới sang thăm được một lần, vậy mà trên mặt hắn còn đeo một cái mặt nạ vàng.
Hoàng lão lệnh công cầm kiếm đứng canh bên giường:
“Chủ công muốn xem thì cứ xem, nhưng Tiểu Vệ dặn rồi, không được gỡ mặt nạ.”
“Không được nhìn mặt? Gì mà yêu cầu kỳ quặc vậy?”
Nhưng đã là lời dặn của Vệ Phong, ta tất nhiên không dám trái, liền kéo một góc chăn lên muốn xem thương thế.
Hoàng lão lệnh công vội hô dừng:
“Chăn cũng không được xem luôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tại sao chứ?”
“Tiểu Vệ dặn vậy, lão thần cũng không rõ.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Hoàng lão vuốt râu, liếc ta mấy lần:
“Nhưng theo lão thấy, Tiểu Vệ và công chúa là nam nữ khác biệt. Công chúa mà kéo chăn Tiểu Vệ lên… thì cũng không hay lắm đâu.”
Tay ta dừng lại.
Tức tối xoay xe lăn ra cửa:
“Trên mặt có mặt nạ, trên người đắp chăn, ta rốt cuộc nhìn thấy cái gì?! Ta có thấy được gì đâu?!”
Tề Ngoạn đột nhiên cười khúc khích.
“Ngươi cười cái gì?”
Nàng phe phẩy quạt, không nói.
Ta liền lăn xe tới làm bộ tông vào nàng.
Nàng hoảng quá liền nói:
“Con lớn rồi, biết ngại rồi! Nghĩ xem, mặt bị Đàm Tam Khuyết khắc chữ, nhục nhã như vậy, nhìn sao cho nổi? Một chàng trai tuấn tú như thế, cũng phải giữ chút mặt mũi chứ.”
“Ta có thuốc trị sẹo, là thuốc trị thương Đàm Tam Khuyết từng tặng ta từ trước. Không biết mấy năm rồi có hết hạn chưa… Thôi kệ, chó c.h.ế.t cũng phải chữa như ngựa sống, ngươi đem đến cho hắn đi.”
“Vâng~”
“Ê khoan!” Ta gọi giật lại,
“Nếu sợ xấu không cho nhìn mặt, vậy thân thể sao cũng không cho ta xem?”
“Ngươi là sắc lang hả?! Đòi xem thân thể người ta.”
Tề Ngoạn trừng mắt nhìn ta.
“Ta mà là háo sắc sao? Ta thật lòng lo lắng cho hắn! Hắn vì ta mà chịu thương nặng như thế, ta muốn xem vết thương của hắn thế nào, chẳng phải cũng là điều chính đáng sao?”
“Không được xem.”
Tề Ngoạn chắn tầm nhìn ta:
“Người ta không mặc quần áo.”
“À… cái đó thì…”
Tối hôm đó, thái y đến bắt mạch cho ta.
“Trước đây bệ hạ từng đau buồn quá độ, oán hận quá mức, làm tổn thương tâm can. Hôm nay lại nghĩ nhiều lo lắng, làm tổn thương tỳ vị. Sao bệ hạ có thể ôm nhiều tâm sự như vậy?”
“Haiz, còn không phải vì Vệ Tướng quân đó sao.” Ta thở dài.
“Ta với Bá Ước là tri kỷ, là bạn tâm giao, là quân thần, cũng là bằng hữu. Nếu ta là nam nhân, đã có thể quang minh chính đại kết nghĩa kim lan, xưng huynh gọi đệ. Nhưng ta là nữ nhân, đến chuyện cùng hắn nằm cạnh cũng không làm được, nắm tay thôi cũng bị bàn ra tán vào. Ta thật sự hận bản thân không phải nam nhân.”
Thái y câm nín thu dọn hòm thuốc:
“Không cứu nổi.”
“Ê! Ngươi…”
Hồng Ngọc Nương lén chui vào:
“Nếu bệ hạ muốn chăm sóc Vệ Tiểu tướng quân, thì dễ thôi, giả làm nha hoàn là được mà~”
“Tuyệt vời!”
Không ngờ ta xuất thân là nữ tướng giang hồ thô lỗ, mà cũng có ngày nghĩ ra được kế hay thế này!
Ta cải trang thành nha hoàn, len lén đến chỗ Bá Ước, nhẹ tay nhẹ chân vén mặt nạ của hắn.
Hắn gầy đi.
Nhưng vết thương trên mặt đã bắt đầu đóng vảy.
“Yên tâm, ngươi vẫn đẹp trai lắm.”
Ta lau khóe mắt, vỗ nhẹ lên tay hắn:
“Người khác có thể chê ngươi xấu, nhưng ta thì không. Vết thương này là vì ta mà ngươi phải chịu, ta nhìn vào, chỉ nhớ đến lòng trung dũng của ngươi mà thôi.”
Lông mi hắn khẽ run.
Hoàng lão lệnh công vừa ăn cơm về:
“Ngươi là ai? Sao lại ở đây?”
Ta giật mình, quay lưng lại giả giọng the thé:
“Ta… ta là một… nha hoàn.”
“Vệ tướng quân đã có thân binh chăm sóc, không cần nha hoàn. Ngươi đi ra ngoài. Đám nữ nhi các ngươi đừng tưởng lão không biết, toàn là mê trai đẹp, thấy hắn không động đậy được liền muốn tranh thủ chiếm tiện nghi!”
Ta: …
Trên giường, Vệ Phong trở mình, vô thức nắm lấy tay ta, thì thầm đáng thương trong mộng:
“…tỷ tỷ… đau…”
Khóe mắt hắn còn rướm nước.
Ta lập tức có cớ:
“Thấy chưa, Vệ tướng quân gặp ác mộng gọi tỷ! Ta không thể đi được.”
“Thật đáng thương… Vậy thì ngươi cứ ở lại chăm sóc hắn cho tốt.”
Một lúc sau, Hoàng lệnh công lẩm bẩm:
“Khoan đã, Vệ Phong có… tỷ tỷ sao?”
Hửm?
Thiếu niên trên giường khẽ cứng người, hai tay ôm chặt lấy ta, mặt cũng dụi dụi vào tay ta, cả người co lại thành một khối:
“Tỷ tỷ…”
Ta và Hoàng lão đồng thời nghiêm túc gật đầu:
“Chắc là có. Tình cảm… còn rất tốt.”
Thế là, ban ngày ta dưỡng thương trên giường, ban đêm cải trang làm nha hoàn đến chăm sóc Vệ Phong.