Video vừa kết nối, Quan Húc vội lau miệng, vừa định lên tiếng thì Tô Nhiên đã bật cười trước một bước:
“Chà, anh đi làm ở địa phủ rồi à?”
Quan Húc như nhìn thấy cứu tinh, lắc đầu như trống bỏi, “Không phải đi làm, là đi bắt ma! Livestreamer à, chị phải cứu em! Em bị ma bắt đi bắt ma rồi…”
【Anh bạn đang nói gì vậy? Có cần nói lại cho rõ không?】
【Bị ma bắt đi bắt ma? Là sao?】
【Đang chơi nói lái à?】
Tô Nhiên buồn cười nhìn cậu, “Sợ cái gì chứ, công việc này chẳng phải do anh tự đồng ý à?”
Trà Đá Dịch Quán
“Lúc đó em đâu có ngờ là bắt ma thật đâu…” Quan Húc khổ sở.
“Tối hôm kia em mơ thấy có một anh chàng khá đẹp trai tìm em, nói là âm sai Bạch Lục của địa phủ, bảo giờ địa phủ thiếu người, hỏi em có muốn qua đó làm thêm không. Công việc đơn giản lắm, chỉ cần dựa theo thông tin anh ta đưa mà bắt ma, bắt xong thì đưa về địa phủ, địa phủ sẽ trả lương theo số lượng ma bắt được, mỗi con ma là một ngàn tệ, lương phát ngày 15 hàng tháng, nếu làm tốt còn có thưởng. Ảnh còn bảo làm chăm chỉ, nếu thành tích nổi bật, còn có thể được chia nhà nữa.”
【Haha, thời đại mới quá ha!】
【Còn chia nhà? Có vẻ giống vẽ bánh to nhỉ?】
【Nhìn cái bánh này to tròn ghê! Có nhân không đó?】
Quan Húc cũng thấy mấy dòng bình luận, cười khổ rồi kể tiếp: “Dạo này em vừa thất nghiệp, đang lo tìm việc, nghe có tiền là em gật đầu ngay. Âm sai đó bảo em đồng ý rồi thì từ hôm sau bắt đầu làm, nói xong là đi luôn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, giấc mơ đêm qua vẫn còn nhớ rõ, em tưởng mình xem livestream của chị nhiều quá nên mơ bậy, cũng chẳng để ý.
Ai ngờ tối đến, em vừa ngủ là ảnh lại đến thật, vẽ lên tay em một ký hiệu, nói đó là thẻ thông hành tạm thời, còn đưa cho em một sợi xích sắt, bảo có vài con ma không chịu đi, dùng sợi khóa hồn này khóa cổ lại là chúng sẽ ngoan ngoãn theo em về.
Ảnh còn nói em là nhân viên mới, chưa quen việc, nên sẽ dẫn em đi bắt ma một lần trước, nắm được quy trình rồi sau này tự làm.
Nói rồi, ảnh lấy một quyển sổ ra xem, dắt em đi rất xa, đến một nơi đất đá lởm chởm.
Trời ơi, có ma, nhiều ma lắm, đầu vỡ m.á.u me, cụt tay cụt chân.
Âm sai đó vung xích một cái là trói được một con, rồi bảo em bắt con bên cạnh y như ảnh.
Em quay đầu nhìn — cái người đó, à không, con ma đó, mặt đầy m.á.u thịt nhão nhoẹt, đầu bị đập bẹp, còn có một cái lỗ to bằng cái bát đang rỉ máu… Em hét lên một tiếng rồi ngất xỉu tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường, em còn tưởng chỉ là ác mộng.
Nhưng chị xem nè, tay em xuất hiện cái này, chính là thẻ thông hành âm sai vẽ cho em.”
Nói rồi, Quan Húc giơ tay phải lên, đưa lòng bàn tay sát vào màn hình.
Quả nhiên, trong lòng bàn tay có một ký hiệu màu đỏ kỳ quái, trông giống một loại phù văn nào đó.
Tô Nhiên gật đầu: “Đúng là ấn ký của địa phủ.”
Quan Húc mặt mày như bánh bao hấp nhăn nhúm, rầu rĩ nói: “Chắc tối nay âm sai đó lại tới tìm em… Livestreamer à, chị giúp em nói với ảnh một câu đi, em không làm nữa, không được không? Dọa c.h.ế.t người ta rồi, còn chưa bắt được ma đã thấy mình nên đi báo danh ở đó rồi…”
Tô Nhiên cố nhịn cười, nói: “Nếu anh không muốn làm nữa thì tôi có thể nói giúp với Âm Vô Thường, họ sẽ không ép người. Nhưng tôi có lời khuyên thân thiện là: tôi thấy công việc ở địa phủ này chỉ có lợi chứ không có hại, cá nhân tôi đề nghị anh nên làm tiếp thì hơn.”
“Tại sao? Bảo em đi bắt ma đấy! Những con ma đó có con nào nhìn như người đâu, dọa c.h.ế.t người ta luôn mà, có lợi gì được chứ?”
Tô Nhiên kiên nhẫn giải thích: “Lý do có hai:
Thứ nhất, và cũng là quan trọng nhất — nhìn tướng anh, số mệnh ngắn ngủi, có điềm c.h.ế.t yểu. Làm Dương Vô Thường không chỉ có lương mà còn tích đức, có thể kéo dài tuổi thọ.”
【Công việc này tốt quá, đăng ký ở đâu? Tôi cũng muốn làm!】
【Tăng tuổi thọ luôn kìa, ai không đi chắc bị lừa đá vào đầu rồi!】
【Lừa: Ê, nói chuyện lịch sự tí được không? Không phải tao làm đâu, là cái cửa đấy.】
【Tuyệt đỉnh luôn, từ nhỏ mê truyện ma, đúng chuyên ngành rồi, còn tuyển không?】
【Lương trả bằng tiền âm hay tiền dương? Có đóng bảo hiểm không?】
Trước loạt câu hỏi của bình luận, Tô Nhiên giải thích: “Lương của Dương Vô Thường thường được chuyển vào tài khoản ngân hàng Thiên Địa, có thể tự động quy đổi qua Ngân hàng Nhân dân ở trần gian, người sống có thể rút thành tiền mặt, nếu tiền chưa tiêu hết lúc còn sống thì sau khi c.h.ế.t vẫn có thể đến ngân hàng địa phủ rút nốt.”
Nghe xong, cư dân mạng trong phòng livestream đều sững sờ — có chuyện tốt như vậy á?! Những người mỗi ngày dậy sớm đi làm, tối muộn mười một mười hai giờ mới tan ca, lương tháng bốn năm ngàn tệ, giờ ghen đến đỏ mắt.
Chủ yếu là c.h.ế.t rồi vẫn xài được!!!
Quan Húc đúng là đầu bị lừa đá mới không làm tiếp!
Anh không làm, chúng tôi làm!
Ngay sau đó, bình luận tràn ngập lời đăng ký xin việc ở địa phủ.
【Đây đúng là công việc biên chế chính thức đấy! Chết rồi cũng không mất việc, ai cũng đừng giành với tôi, tôi đăng ký đầu tiên!】
【Việc thế này, chẳng khác nào trời cho bánh bao mà còn rơi trúng miệng nữa, đăng ký ở đâu vậy? Tôi nghỉ việc liền bây giờ kịp không?】
【Sống thì làm Dương Vô Thường, c.h.ế.t thì làm Âm Vô Thường, dù sao sống c.h.ế.t gì cũng phải cống hiến cho địa phủ.】
【Tôi đi! Tôi đi! Đừng nói là đầu thủng lỗ to, dù nát xác thành bụi tôi cũng bê về địa phủ được!】
【Có tiền, có thêm tuổi thọ, lương chi tiêu được cả hai cõi âm dương, còn hơn trăm lần công việc khổ cực của tôi! Tôi đi liền đây, ai đón tôi cái?】
Tô Nhiên cười nhìn bình luận chen nhau đăng ký, rồi nói ra lý do thứ hai, vừa khéo cũng là để nói với họ:
“Lý do thứ hai, khi địa phủ quá tải, Âm Vô Thường không kịp xử lý thì mới tuyển người dương thế hỗ trợ. Nhưng công việc ở địa phủ không phải ai cũng làm được. Ngoài những người hiểu huyền học, còn có những người như Quan Húc, mệnh cách đặc biệt, thể chất cực âm — chính là người phù hợp nhất để làm việc cho địa phủ, nên họ mới chọn anh ấy.
Vậy nên mọi người đừng tranh giành nữa, công việc này tuy tốt nhưng không phải ai cũng làm được đâu. Mệnh không phù hợp, chưa kiếm được tiền đã phải tự đi đăng ký rồi đó.”