Tô Nhiên đang tu luyện trên sân thượng thì đột nhiên cảm nhận được một luồng yêu khí rất yếu.
Nói là yếu, không phải vì con yêu kia yếu, mà là vì nó quá mạnh. Chính vì quá mạnh nên dù cách xa như vậy, Tô Nhiên vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Cô nhún người nhảy xuống từ tầng sáu, dịch chuyển mấy lần rồi đuổi theo.
Lần theo luồng yêu khí, Tô Nhiên đến một góc khuất trong công viên.
Từ xa nhìn lại có bốn người, ba đạo sĩ và một người mặc áo vàng đất, chia thành hai phe đứng đối đầu.
Tô Nhiên nhìn kỹ thì nhận ra một người quen.
Chính là tiểu đạo sĩ tay nghề không ra gì mà cô từng gặp trước đây — Mao Tiểu Phàm.
Người áo vàng phát ra yêu khí rất mạnh, Tô Nhiên cảm thấy luồng yêu khí này quen quen, rất giống với mùi khí tức trên người bà lão nuôi sơn yêu* lần trước.
* Chương 18-19 á cả nhà
Người áo vàng nói gì đó với đạo sĩ bên cạnh rồi chợt lóe người biến mất.
Ba người còn lại lập tức đánh nhau.
Mao Tiểu Phàm và đồng môn rõ ràng không phải đối thủ của tên còn lại. Nếu cô không ra tay, hai người kia e là lành ít dữ nhiều.
Tô Nhiên chần chừ một lát rồi vẫn quyết định giúp.
“Nguyên Không, hôm nay ta phải trừ hại cho sư môn!”
Lão đạo tóc hoa râm vừa nói xong liền động thủ, bị Mao Tiểu Phàm kéo lại, thì thầm nhỏ:
“Sư phụ, hình như chúng ta không phải đối thủ của hắn.”
Đạo trưởng Nguyên Thanh trừng mắt nhìn cậu, hất tay áo, “Câm miệng cho ta.”
Mao Tiểu Phàm bĩu môi im lặng.
Nguyên Không vuốt râu dê, cười nhạt: “Sư huynh, hà tất phải tức giận. Có thể trước kia ta không đánh lại ngươi, nhưng giờ thì khác, g.i.ế.c hai người các ngươi dễ như trở bàn tay. Chi bằng theo ta làm việc, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.”
“Ngươi nói bậy!”
Nguyên Thanh nổi giận, cầm kiếm tiền đồng lao thẳng về phía Nguyên Không.
Mới giao đấu vài chiêu, Nguyên Thanh đã bị đánh bay xuống đất.
Mao Tiểu Phàm cắn răng, cầm kiếm gỗ đào lao lên, còn chưa tới gần đã bị Nguyên Không đánh văng ra, phun máu.
Nguyên Không lạnh lùng nhìn họ, “Ta vốn còn nghĩ tình sư môn, định tha cho các ngươi một mạng. Nhưng các ngươi không biết điều, vậy thì xuống địa ngục đi.”
Nói xong, hắn kết ấn, phù văn màu đen tụ lại thành một thanh đại kiếm, đ.â.m về phía sư đồ Nguyên Thanh.
Ngay lúc nguy cấp, Tô Nhiên đột nhiên xuất hiện, giơ tay lên chắn thanh đại kiếm kia lại.
Cô quay đầu nhìn Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm, hai người đồng loạt gật đầu.
Ý là: Cô ổn chứ? Ừ, tôi ổn.
Cái kiểu ăn ý này, không hiểu sao lại hình thành luôn.
Tô Nhiên hiểu được, vung tay hất thanh kiếm phù văn đen đánh bật lại.
Nguyên Không lóe người tránh đi, suýt chút nữa là bị trúng.
Không ổn, có vẻ không đánh lại rồi.
Thấy tình thế không ổn, hắn vung tay ném một nắm ớt bột rồi xoay người bỏ chạy.
Cả đám bị cay đến nước mắt nước mũi giàn giụa, ho sặc sụa.
Đánh không lại liền chơi trò ném ớt bột, thật vô liêm sỉ.
Sau một trận ho dữ dội, Nguyên Thanh định đuổi theo nhưng bị Tô Nhiên cản lại, “Đừng đuổi, hắn chạy mất hút rồi.”
“Tô đạo hữu, là cô sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mao Tiểu Phàm mừng rỡ gọi lớn, “Sư phụ sư phụ, cô ấy chính là người rất lợi hại mà con đã kể!”
Tô Nhiên: “…” Cái cách cậu khen người ta cũng thật là đặc biệt.
Nguyên Thanh cười gượng gạo, “Bần đạo là Nguyên Thanh, đồ đệ lỗ mãng, mong cô nương đừng trách. Vừa rồi đa tạ cô nương ra tay cứu giúp, sau này có gì cần giúp cứ mở lời.”
Tô Nhiên nhìn qua tướng mạo của Nguyên Thanh, khẽ nhướng mày — người này vậy mà có duyên sư đồ với mình.
“Đạo trưởng Nguyên Thanh khách sáo rồi, tôi chỉ tiện đường ra tay thôi.”
Tô Nhiên gật đầu với hai người, thấy họ bị thương không nhẹ, còn đứng đó khách sáo, liền nói:
“Hai người bị thương rồi, hay là tới chỗ tôi nghỉ ngơi một lát?”
“Được được, đa tạ tiểu đạo hữu.” Nguyên Thanh cười toe toét, mặt toàn nếp nhăn, vui vẻ nhận lời.
Tô Nhiên: “…” Ờ, tôi chỉ khách sáo thôi mà.
Nguyên Thanh cười híp mắt, “Tiểu đạo hữu đã khách sáo thế rồi, chúng ta cũng không ngại khách sáo lại.”
Mao Tiểu Phàm không tim không phổi cười ha ha, “Sư phụ nói đúng, con cũng rất muốn đến thăm Tô đạo hữu từ lâu rồi, đi thôi!”
Đỡ sư phụ đi được vài bước, thấy Tô Nhiên vẫn đứng im tại chỗ chưa đi, Mao Tiểu Phàm quay đầu gọi: “Tô đạo hữu, mau lên nào.”
Cuối cùng thì cũng hiểu vì sao hai người này lại là sư đồ.
Khóe miệng Tô Nhiên co giật, rồi đành đi theo.
Về đến nhà, Tô Nhiên đưa họ lên sân thượng, nơi có bố trí tụ linh trận, rất thích hợp để trị thương.
“Đây là tụ linh trận tôi bày, ở đây trị thương sẽ có hiệu quả gấp đôi. Với cả, sau này cứ gọi tôi là Tô Nhiên là được rồi.”
Nguyên Thanh đi lòng vòng xem kỹ, kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, “Tô cô nương quả nhiên lợi hại, trận pháp bày còn giỏi hơn ta, trận ta bày chỉ dụ nổi con muỗi chứ đừng nói tới tụ linh mạnh như vậy. Thế thì — bọn ta không khách sáo nữa.”
Mao Tiểu Phàm chẳng mấy hứng thú với trận pháp, nuốt nước bọt, “Tô đạo hữu, có gì ăn không? Tôi đói rồi.”
Nguyên Thanh vỗ vào đầu cậu một cái, “Ăn gì mà ăn, bình thường không chịu luyện công, đến lúc cần thì yếu như ruồi, bị người ta vung tay cái là bay. Ta còn thấy mất mặt thay ngươi, mau luyện công đi!”
Mao Tiểu Phàm ôm đầu, lẩm bẩm, “Sư phụ cũng hay trốn luyện mà, còn mắng con…”
“Thằng nhóc thối này!”
Nguyên Thanh đá vào m.ô.n.g cậu một cú, hai thầy trò vừa đánh vừa la rồi đi trị thương.
Tụ linh trận Tô Nhiên bày quả thật không tầm thường, đáng lẽ cần mười ngày nửa tháng mới lành, vậy mà chỉ qua một đêm, vết thương đã không còn đáng ngại.
Đến sáng hôm sau, khi thầy trò Nguyên Thanh trị thương xong bước ra phòng khách, Tô Nhiên đang livestream.
Thấy hai người đi vào, cô chỉ vào bàn ăn ra hiệu họ cứ ăn trước.
Tô Nhiên không rõ khẩu vị và lượng ăn của họ, nên nấu theo sở thích của mình, làm hơi nhiều.
Bánh kẹp thịt lừa chiên vàng ươm, tiểu long bao trong suốt, cháo thịt băm trứng bắc thảo, một đĩa dưa muối, hai đĩa rau xào.
Hai thầy trò nhìn chằm chằm vào bàn ăn, mắt sáng rực, liếc nhau một cái.
Trà Đá Dịch Quán
Rồi cùng lao đến giành chỗ ngồi, ăn ngấu nghiến, không ngừng vang lên tiếng tranh giành đồ ăn.
“Ngon quá ngon quá, sư phụ ơi, ngon hơn mì nước nhạt nhẽo người nấu nhiều!”
“Ta nấu mì nước dù nhạt còn ăn được, hơn cái thứ cơm khê cháy đen thui của ngươi!”
“Sư phụ lớn tuổi rồi, không nên ăn nhiều, cái này con ăn cho.”
“Nói bậy! Lão tử còn khỏe lắm, đồ đệ phải hiếu kính sư phụ, đưa đây!”
…
Quan Húc là fan trung thành nhất của Tô Nhiên.
Chưa từng bỏ lỡ buổi livestream nào của cô.
Việc cậu thích nhất là vừa ăn vừa xem livestream của Tô Nhiên.
Lương tháng của Quan Húc chỉ có năm ngàn, nên cậu chỉ có thể tặng Tô Nhiên vài chục đồng tiền quà, không như những người giàu khác tặng cả đống.
Gần đây cậu còn thất nghiệp, kinh tế càng túng quẫn hơn, chỉ có thể chắt chiu từ tiền tiêu vặt, mỗi buổi livestream cũng chỉ có thể tặng khoảng mười đồng.