Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 77: Công việc này tốt thật đấy (2)



Tô Nhiên tốt bụng nhắc nhở anh ta:

“Quan Húc, anh hãy suy nghĩ cho kỹ, đây là một công việc chắc chắn lời không lỗ. Nếu từ chối một việc tốt thế này, sau này đừng có mà khóc lóc nhé.”

Bỏ qua một loạt tiếng thở dài của cư dân mạng, Tô Nhiên chọn một bình luận đang tỏ ra thắc mắc.

【“Âm Vô Thường” là gì? “Dương Vô Thường” là gì? Tôi nghe mà mù mờ hết cả rồi.】

【Tôi cũng không hiểu, streamer giải thích giúp đi.】

Tô Nhiên giải thích:

“‘Vô Thường’ là cách gọi chung các chức quan ở âm phủ, tương tự như cảnh sát ở dương gian. Mà sếp của họ chính là Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường, kiểu như đội trưởng hoặc quản lý vậy.”

“Còn người sống làm việc cho âm phủ thì gọi là ‘Sinh Vô Thường’, cũng là ‘Dương Vô Thường’, giống như Quan Húc. Có rất nhiều đạo sĩ huyền môn vì mang ‘Ngũ Tệ Tam Khuyết*’ mà ký hợp đồng với âm phủ để làm việc, đổi lại là kéo dài tuổi thọ. Những người như vậy đều gọi là Dương Vô Thường.”

*Ngũ tệ (五弊): là năm loại bất lợi hoặc tật xấu bẩm sinh (có thể hiểu là “năm tai họa”), bao gồm:

1. Bần (貧) – nghèo khổ.

2. Yểu (夭) – yểu mệnh, c.h.ế.t sớm.

3. Cô (孤) – cô độc, không người thân thích.

4. Bệnh (病) – nhiều bệnh tật, yếu ớt.

5. Tàn (殘) – tàn tật hoặc gặp tai nạn lớn.

Tam khuyết (三缺): là ba thứ “thiếu hụt” thường thấy trong vận mệnh:

1. Tiền (錢) – thiếu tiền, khó giàu.

2. Tình (情) – thiếu tình cảm, duyên bạc, tình duyên trắc trở.

3. Mệnh (命) – thiếu mệnh, tức là mệnh yếu, dễ bị ngoại lực xâm phạm (tà khí, vong hồn, nghiệp chướng...).

Quan Húc nhớ lại Tô Nhiên cũng thường xuyên bắt quỷ, bèn hỏi:

“Streamer, vậy chị cũng là Dương Vô Thường à?”

Tô Nhiên lắc đầu:

“Không giống anh. Anh là nhân viên chính thức do âm phủ tuyển, có biên chế. Tôi chỉ là tiện tay giúp đỡ, không có lương, nên không tính là Dương Vô Thường.”

Quan Húc: “Ồ, là vậy sao… Nhưng mà, em nghe nói người mà nhìn thấy thứ kinh khủng thì có thể bị dọa c.h.ế.t đấy. Lỡ như em không chịu nổi mà c.h.ế.t thì sao?”

“Không đâu, anh không phải là mệnh sẽ bị dọa chết, cứ yên tâm đi, c.h.ế.t không nổi đâu.” Tô Nhiên nhìn anh cười, “Vả lại, cho dù có c.h.ế.t thì anh cũng đã quen đường quen lối rồi, xuống âm phủ làm Âm Vô Thường, coi như có biên chế, có bát cơm sắt, cũng đâu tệ nhỉ.”

“Nhưng mà… em thật sự rất sợ!”

“Không sao, quen tay sẽ khéo, thấy nhiều rồi thì sẽ không sợ nữa. Trong tay anh có xích khóa hồn, hồn ma cũng không làm gì được anh. À đúng rồi, cố gắng duy trì quan hệ tốt với mấy âm sai, sau này xuống dưới báo danh còn có người quen chăm sóc. Dù sao anh cũng từng là Dương Vô Thường mà.”

Nghe Tô Nhiên nói vậy, Quan Húc có chút d.a.o động, nhất là nghĩ đến việc mình sẽ c.h.ế.t yểu, lập tức sục sôi tinh thần chiến đấu, trong lòng chỉ còn một chữ: Làm!

Chỉ cần không làm c.h.ế.t người, thì cứ liều mạng mà làm!

Phải sống đến 99 tuổi mới được.

“Được, em làm!” Quan Húc nghiến răng nói chắc nịch.

“Đúng đó, nghĩ mà xem, anh có gì phải sợ? Là bọn họ sợ anh mới đúng. Ma cũng là người mà ra, nhiều con ma là do gặp chuyện bi thảm mà chết, nghĩ đến hoàn cảnh của họ, anh sẽ không còn sợ nữa.”

“Streamer nói đúng, em không sợ! Vì trường thọ, em nhất định sẽ làm thật tốt!” Quan Húc nói xong còn tự cổ vũ mình.

“Streamer, em cũng muốn làm tốt công việc Dương Vô Thường này, nhưng em chẳng có năng lực gì cả. Hay là chị thu em làm đồ đệ đi? Một ngày làm thầy cả đời làm cha, em sẽ phụng dưỡng chị như cha mẹ ruột, đến cuối đời luôn.”

Tô Nhiên: “…”

Phụng dưỡng tôi đến cuối đời?

Chắc anh đầu thai mấy kiếp cũng chưa có cơ hội đấy.

Tô Nhiên lắc đầu lia lịa:

“Thôi thôi! Nhìn tướng mặt anh kìa, cha mẹ đoạn tuyệt, số cô độc bẩm sinh. Tôi không muốn làm cha mẹ anh đâu, càng không muốn nhận anh làm đồ đệ, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

Trà Đá Dịch Quán

“Ờ…” Quan Húc ỉu xìu.

“Nếu sau này có gì không hiểu hoặc gặp rắc rối gì, cứ đến tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giúp.”

Tô Nhiên nghĩ ngợi rồi nói thêm:

“Vậy đi, đợi khi nào rảnh tôi sẽ làm cho anh một miếng ngọc bội để phòng thân.”

Nghe vậy, mặt Quan Húc nở đầy nụ cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vậy thì cảm ơn streamer! Cảm ơn cảm ơn!”

Tô Nhiên khoát tay tỏ ý khách sáo gì chứ — dù sao ngọc bội là có thu phí.

Quan Húc vẫn vui mừng ra mặt. Ngọc bội của Sư đại sư có cầu cũng khó được, thu tiền là điều đương nhiên. Có được lời này của Tô Nhiên, anh ta coi như ăn một viên thuốc an thần, cuối cùng cũng yên tâm.

Trong đầu anh ta tính toán:

Không biết miếng ngọc đó bao nhiêu tiền nhỉ, sau này phải bắt thêm vài con quỷ để tích tiền mua ngọc mới được.

Ngoài ra, không chỉ phải duy trì quan hệ tốt với mấy âm sai, mà còn phải xây dựng quan hệ tốt với streamer nữa. Người ta lợi hại như vậy, dù không nhận mình làm đồ đệ, nhưng lỡ có nói ra chiêu nửa thức gì đó thì cũng đủ mình dùng rồi.

Chủ ý đã định, trong lòng anh ta đối với công việc Dương Vô Thường cũng không còn kháng cự, ngược lại còn có chút mong đợi.

Cuối cùng, Quan Húc cảm ơn không ngớt, còn tặng cho Tô Nhiên cả chục cái chứng nhận đại thần, rồi mới cúp máy.

Tối hôm đó, Bạch Lục lại đến giấc mơ của Quan Húc. Nghĩ đến việc hôm qua Quan Húc bị dọa đến mức như thế, Bạch Lục thật sự lo cậu ta hôm nay đã đến âm phủ báo danh.

Bạch Lục không chắc lắm, hỏi dò:

“Cậu chắc là làm được chứ? Nếu không muốn làm thì cứ nói, tôi sẽ không ép.”

“Làm làm làm, tôi làm!”

Thấy thái độ cậu ta quay ngoắt 180 độ, Bạch Lục nghi hoặc:

“Cậu chắc chứ?”

“Chắc chắn, tôi rất chắc! Nhưng mà, tôi có thể hỏi một vấn đề không?”

Bạch Lục gật đầu: “Được.”

“Tôi bắt quỷ có tăng tuổi thọ không? Tiền lương có dùng được cả ở dương gian không? Làm tốt rồi sau khi c.h.ế.t có thể làm Âm Vô Thường không? Có bảo hiểm và quỹ hưu trí không?”

Bạch Lục trợn mắt nhìn cậu ta:

Cái này mà là một vấn đề? Đây rõ ràng là một đống câu hỏi thì có!

Nhưng hắn vẫn trả lời nghiêm túc:

“Có thể tăng tuổi thọ, lương có thể dùng ở cả hai giới âm dương. Nếu làm tốt, sau khi c.h.ế.t có thể tiếp tục làm Âm Vô Thường. Còn bảo hiểm và quỹ hưu trí thì… tạm thời chưa có.”

“Được rồi, tôi không có vấn đề gì nữa. Chúng ta đi thôi!”

---

Nhiệm vụ đầu tiên mà Quan Húc nhận là bắt một con nữ quỷ nhảy tàu tự sát.

Mở điện thoại lên, tìm địa chỉ nhiệm vụ trên bản đồ.

Hiện nay rất nhiều người trẻ bị mù đường, không xem bản đồ là không biết phương hướng. Quan Húc chính là một trong số đó.

Tới được nơi, Quan Húc vẫn bị bộ dạng của nữ quỷ dọa đến run cầm cập. Cảnh tượng đó…

Quá kinh khủng!

Không thể diễn tả bằng lời, nói ra thôi cũng đủ khiến người ta nôn hết cơm năm ngoái.

Quan Húc miệng niệm “Không sợ không sợ”, nhắm tịt mắt lại mà choàng xích khóa hồn lên cổ nữ quỷ, rồi quay đầu bỏ chạy.

Chạy được nửa đường mới phát hiện, anh ta chỉ xích được nửa thân trên, hai cái chân còn đang đuổi sát sau lưng, còn mấy mảnh thịt thì lăn lông lốc đuổi theo…

Má ơi!!

Cuối cùng, trong cảnh một người chạy, một người đuổi, Quan Húc cũng xem như hoàn thành suôn sẻ nhiệm vụ đầu tiên.

Lần thứ hai đi bắt quỷ, tâm lý anh ta đã vững vàng hơn rất nhiều.

Quan Húc cảm thán trong lòng:

Hóa ra làm nghề này không cần mệnh cách đặc biệt, mà cần tố chất tâm lý đặc biệt.

Từ đó về sau, Quan Húc dần thích nghi với công việc này, trở thành một “công nhân ca đêm” chính hiệu.

Ban ngày ngủ, ban đêm đúng giờ tới âm phủ làm việc.

Nhìn con số trong tài khoản ngân hàng ngày càng dài ra, càng làm càng có động lực.

Tất nhiên, đó là chuyện sau này. Trở lại buổi livestream — Tô Nhiên phát lì xì may mắn thứ hai.

Người trúng là một cư dân mạng tên là 【Tuyết rơi không tiếng】.

Kết nối video, màn hình hiện lên một cô gái trẻ trung xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa cao, mặc đồ thể thao, nhìn qua vô cùng năng động và tươi tắn.

Sau khi tặng quà cho Tô Nhiên, cô gái cười chào hỏi:

“Chào streamer, em tên là Trình Tuyết, là fan của chị. Livestream nào của chị em cũng xem. Em rất vui vì được chọn trúng hôm nay, đúng lúc em có chuyện muốn nhờ chị giúp.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com