Lúc , Lâm Gia Lạc đang ôm điện thoại rầu rĩ, ngờ trúng giải, lập tức lấy tinh thần chào Tô Nhiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chào chị livestreamer, em là Lâm Gia Lạc, em nhờ chị xem giúp chị gái em, em cảm thấy chị thứ gì đó sạch sẽ bám .”
“Được, chị gái em ở đó ? Hoặc gửi ảnh chị cho xem cũng .” Tô Nhiên gật đầu .
Lâm Gia Lạc : “Em đang đường đến nhà chị gái em, năm phút nữa là đến.”
“Vậy cũng , tiên em qua tình hình của chị gái em .”
“Vâng ạ.”
Lâm Gia Lạc gật đầu, một khu dân cư. Một xem livestream tinh mắt nhận nơi và bắt đầu bàn tán:
【Khu xịn lắm nha, dân ở đây là quan chức trong thành phố đó!】
【Chuẩn luôn, bạn em ở đây, khu chia thành hai khu riêng biệt, khu một là lãnh đạo chính phủ, khu hai là giới nhà giàu.】
【Cậu trai , bạn với tớ nhé~】
Lâm Gia Lạc để ý đến những dòng bình luận đó, :
“Nửa tháng , chị em nhảy lầu, tự dưng từ ban công nhảy xuống. Nhà chị ở tầng bốn, may mà cái giá phơi đồ ngoài ban công tầng hai đỡ , lúc đầu là đầu chúc xuống, nhờ thế chuyển thành chân chúc xuống nên giữ mạng, chỉ gãy xương cẳng chân, còn chỉ là vết thương nhẹ.
Lúc chuyện, em sốc kém gì khi tin mặt trời mọc từ đằng Tây .
Em quá hiểu tính chị gái em , rộng rãi vô tư, lạc quan yêu đời, từng chuyện gì khiến chị nghĩ quẩn cả.
Chị suốt ngày bảo em: ‘Đừng giận dỗi gì, gì đáng để giận chứ. Người chửi mày thì mày chửi , thích mày thì mày cũng cần thích họ, chẳng cần vì đáng mà khổ bản . Đối xử với , thể trách khác thì đừng trách .’
Chị cái gì cũng thấu, nghĩ thoáng lắm. Em vẫn nghĩ, với tính cách như thế, dù cả thế giới tự sát, thì chị cũng sẽ tít mắt mà : ‘Hay quá, chẳng ai tranh oxy với tao nữa.’”
【Chị đúng quá trời luôn á.】
Trà Đá Dịch Quán
【Sống lâu sẽ hiểu, dây dưa với ai cũng là tiêu hao chính thôi.】
【Haha, y như . chả quan tâm ai lưng , vì cũng ít chửi khác. Lúc khen thì thể giả tạo, nhưng khi chửi thì chân thành tuyệt đối.】
Lâm Gia Lạc chào hỏi quen, tiếp tục kể:
“Nên khi chị em nhảy lầu, phản ứng đầu tiên của em là: rể đẩy chị , là rể hại chị ?
nghĩ thì thấy đúng lắm.
Chị với rể em tình cảm , bình thường cũng ít cãi , rể lý do gì để hại chị em cả.
em cũng tin là chị em tự sát.
Em đến hỏi thẳng rể, ảnh kêu oan ầm trời.
Ảnh gần đây chị em tính khí đổi hẳn, chỉ cần chuyện cỏn con cũng thể nổi đóa, còn cãi to tiếng nữa, đến mức cả xóm ai cũng .
Anh tưởng chị áp lực công việc, tâm trạng , còn khuyên chị em: ‘Nếu thích thì nghỉ , nhà đủ điều kiện, em cũng chẳng , cần vì công việc mà uất ức.’
Chị em xong còn vui vẻ chợ, nấu mấy món rể thích ăn. Hai ăn tối vui vẻ.
Ăn xong còn ngoài dạo, chuyện đều bình thường.
Vậy mà khi về nhà, chị em ghế salon xem TV, rể cạnh sách, bỗng nhiên chị bật dậy, mắt lườm rể đầy hung hăng, miệng : ‘Anh để sống yên, thì cũng để yên.’
Nói xong thì lao ban công, mở cửa sổ lao đầu nhảy xuống.
Anh rể sợ quá lao tới giữ , nhưng kịp, sức chị lúc đó lớn, giằng co mãi mà kéo , xương sườn của rể còn suýt gãy, mà vẫn giữ nổi, chị em vẫn nhảy xuống.”
“Bác sĩ khám xong , chị em thể trầm cảm.
Đây trò ?
Chị em em mà trầm cảm chứ?”
Lâm Gia Lạc thao thao bất tuyệt kể xong, còn tự giễu.