Bà quỷ áo hoa Tô Nhiên hỏi , cô còn điều nên buông tay đang bóp cổ gã đàn ông đội mũ, vứt xuống mặt Tô Nhiên.
Gã đàn ông đội mũ rên một tiếng vì đau, chật vật bò dậy, nghi hoặc hỏi Tô Nhiên: “Ba năm nay uống thuốc gì cả, nếu bánh bao m.á.u chữa khỏi thì còn là gì nữa?”
“Gì? Không thể nào!” Gã đội mũ tin, lớn tiếng phản bác: “Rõ ràng phiếu khám ghi ung thư phổi!”
“Anh còn nhớ hôm khám bệnh hôm đó xảy chuyện gì ?”
Gã lắc đầu: “ nhớ nữa .”
“Hôm đó, cầm phiếu khám xếp hàng chờ gặp bác sĩ, bực bội vì đàn ông mặt cứ ho liên tục nên mắng , còn đẩy ông ngã xuống đất. Lúc xô xát, hai rơi phiếu khám. Sau đó, nhặt đại một tờ nhanh chân giành gặp bác sĩ .
Điều thể ngờ là — đẩy ngã , trùng tên trùng họ với , chỉ lớn hơn một tuổi.
Vậy nên, ung thư phổi , mà là ông .”
Gã đội mũ sững , mơ hồ nhớ hình như đúng là chuyện đó thật.
“… nhưng mà ho m.á.u mà…”
Tô Nhiên liếc một cái, nhàn nhạt : “Chỉ là cảm mạo ho khan cộng thêm nóng trong nên chảy m.á.u chân răng, căn bản bệnh gì nghiêm trọng.”
“Vậy… tức là bệnh?” Gã đội mũ mừng rỡ đến suýt nhảy dựng lên, “Tốt quá ! bệnh!”
Hồi đó tin mắc ung thư phổi, sống chẳng bao lâu nữa, suy sụp , đến thuốc cũng thèm lấy, chỉ về nhà chờ chết.
Trên đường về, tình cờ mấy ông già trong thôn kháo chuyện “bánh bao m.á.u chữa bệnh”, dù chỉ lỏm bỏm vài câu.
Thế mà chính những câu đó cho một tia hy vọng.
Và bắt đầu tính toán, ngấm ngầm tay với những ông bà lão con cháu, những đứa trẻ .
Một tháng khi ăn bánh bao m.á.u , thấy rõ ràng cơ thể khỏe lên, còn ho khan ho m.á.u nữa.
Hắn tin chắc — bánh bao m.á.u thật sự hiệu nghiệm.
Cứ thế, trong suốt ba năm, g.i.ế.c c.h.ế.t mười sáu .
Toàn là những sống một , c.h.ế.t cũng chẳng ai .
Hắn vẫn luôn cho rằng là bánh bao m.á.u cứu . Không ngờ, căn bản hề mắc bệnh.
Tốt quá !
Gã đội mũ mừng rỡ đến mức gần như nhảy cẫng lên.
Dư Phong và Vương Hải sắc mặt tối sầm, một lời mà tiến lên còng tay .
Đến lúc gã mới hồn, nhớ còn hai cảnh sát ở đây.
Biết là nguy , chống cự, cúi đầu, mắt đảo liên hồi, bắt đầu nghĩ cách đối phó.
Vương Hải lập tức gọi điện về đồn và cho pháp y, chờ đến trục vớt t.h.i t.h.ể và giám định.
Tô Nhiên đám thủy quỷ, khẽ thở dài.
Họ đều là những c.h.ế.t oan uổng, thậm chí lúc ném xuống sông vẫn còn thở, c.h.ế.t đuối.
Có là ông bà già ở quê sống một vì con cái xa. Có là lao động nhập cư thuê trọ ở đây.
Như cô bé thủy quỷ, cha ly hôn, ai nuôi, đành giao cho ông nội chăm sóc.
Ông nội cô bé chính là lão thủy quỷ — tuy ngày thường cứ càm ràm gọi cô là “lệch mắt, lệch mắt”, nhưng lúc thấy cô gã đội mũ đánh ngất, vẫn ngần ngại lao cứu, cuối cùng cả hai ông cháu cùng c.h.ế.t tay .
“Các đều c.h.ế.t oan, tiếp tục ở nhân gian chẳng lợi gì, đưa các về Âm phủ.”
Đám thủy quỷ , cuối cùng vẫn là bà quỷ áo hoa đại diện lên tiếng:
“Chúng phản đối Âm phủ, nhưng khi , chúng g.i.ế.c để báo thù. Loại ác quỷ g.i.ế.c , tại thể sống nhởn nhơ? Không g.i.ế.c , lòng chúng cam tâm!”
Tô Nhiên cố gắng khuyên can:
“Vì loại mà bẩn đường luân hồi của , đáng .
Hơn nữa, cho dù các g.i.ế.c , cũng chẳng sống bao lâu nữa.”
Gã đội mũ , khẩy, “Không sống bao lâu? Cô tưởng sẽ xử b.ắ.n chắc? Nói cho cô , thể nào. Các chứng cứ, chỉ dựa mấy lời lỡ miệng khai ? các ép cung, bừa để thoát , chẳng tính là bằng chứng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong, còn ngẩng cao đầu, đắc ý bật .
Tô Nhiên giận, ngược còn mỉm đáp :
“ mắc bệnh, chỉ mới một nửa.
Phải là — ba năm ung thư, nhưng bây giờ, thì đúng là bệnh đến tủy .”
“Càng thể! Ba năm nay khỏe mạnh, đau ngứa, bệnh?”
Gã chẳng tin lời Tô Nhiên, cho rằng cô đang dọa , liền chế nhạo:
“ hiểu , các chứng cứ nên bày trò hù dọa, định khiến tự khai đúng ? Quên , đừng mơ!”
“Anh , m.á.u qua tiệt trùng thì đầy vi khuẩn, virus.
Anh ăn bánh bao m.á.u suốt ba năm, mầm bệnh sớm lan khắp ngũ tạng lục phủ.”
Tô Nhiên càng tươi hơn, giơ tay chỉ : “Anh, cứu nổi nữa .”