Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 210



Mà Phó Trường Phong ở khu trại hè cũng rất có uy tín, thầy cô và học sinh đều sẵn lòng nghe theo hắn. Vì thế, dưới sự hợp tác của cả hai, trật tự ở quầy ăn vặt dần trở lại bình thường rất nhanh, càng ngày càng nhiều thực khách được ăn lẩu cay.

 

Đây là một đêm bình thường. Gió từ xa thổi tới mang theo hơi lạnh của mùa đông, trăng trên trời rất sáng, rải xuống ánh bạc.

 

Bây giờ là khoảng 4-5 giờ sáng, mọi âm thanh đều im lặng, gió đêm ấm áp thổi qua mái tóc của mỗi người. Ở khu chợ bán thức ăn bên kia thành phố.

 

Đã có không ít người dầm mưa dãi nắng mà đến quán. Ông chủ Triệu bán tương vừng bày biện hết hũ tương vừng này đến hũ tương vừng khác trên quầy hàng, nhưng cái loại ngon nhất, đặc sánh nhất thì lại được ông cẩn thận đặt riêng trong một cái giỏ, dùng vải che lên.

 

"Lão Triệu, ông lại để lại mấy bình ngon nhất cho ông chủ Giản đấy à?" Lão bản bên cạnh vừa bày biện đồ ăn tươi mới, vừa trêu chọc: "Mấy hôm nay không thấy ông chủ Giản tới, nói không chừng không bày quầy đâu."

 

Lão Triệu phe phẩy quạt bồ cười: "Kệ có tới hay không, đều phải giữ lại cho cậu ta, vạn nhất tới thì sao... lão Lý chẳng phải ông cũng vậy à?"

 

Ông chủ Giản thích tương vừng như vậy, vạn nhất cậu tới mà không mua được thì buồn lắm. Lão Triệu liếc mắt nhìn quầy hàng của lão Lý, chỉ thấy ông ta cũng lén lút gắp mớ rau xanh tươi non nhất sang một bên, treo lên tấm biển "không bán".

 

Lão Lý gãi đầu cười. Ngoài hai người họ ra, phần lớn các lão bản trong chợ đều như vậy, nhà thì giữ một miếng sườn non nhất, nhà thì để dành mấy miếng thịt ba chỉ ngon nhất, đều tha thiết chờ ông chủ Giản tới mua.

 

Hai con ch.ó lớn nhà lão Triệu hôm nay cũng hiếm khi theo ra quầy, ở trên quầy ngửi ngửi chỗ này, ngửi ngửi chỗ kia, cái đầu xù xì cọ vào lòng bàn tay của các chủ quầy, chọc cho mọi người cười rộ lên.

 

Đón ánh bình minh dần ló dạng, mọi người thường xuyên mang theo mong chờ mà nhìn về phía khu chợ phía xa, dần dần có khách hàng tới, lại là một ngày bận rộn.

 

Ở công trường bỏ hoang phía tây ngoại ô.

 

Ánh trăng cũng vẫn bạc trắng. Một người đàn ông trung niên mặc bộ công phục màu lam ngồi xếp bằng dưới đất, trông ông giản dị vô cùng, khuôn mặt rám nắng.

 

Người đàn ông ôm chiếc bánh quẩy gặm tỉ mỉ, mỗi một miếng đều gặm thật quý trọng chiếc bánh quẩy kia thật ra đã nguội, không còn nóng hổi giòn tan như lúc mới ra lò, nhưng vẫn ngon vô cùng.

 

"Lão Mã, hôm nay phải đưa cho ông chủ Giản chừng mấy con gà." người đàn ông vừa ăn, vừa ôm điện thoại nhỏ giọng nói: "Anh cứ luộc gà rồi vặt lông đi, đợi tôi về thì lọc xương..."

 

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng mắng giận dữ:

 

"Gà gà gà, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ đến mấy con gà c.h.ế.t tiệt của ông! Tôi ở đây cực khổ làm việc với Diêm Vương gia hóa trang thành đốc công đòi nợ đây, còn ông thì ngược lại, đã bảo ông nuôi gà làm ruộng là không có tiền đồ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tiếng mắng giận dữ đột ngột vang lên khiến người đàn ông trung niên giật mình, chiếc bánh quẩy trong tay rơi xuống đất. Ông ta vội vàng cúi người nhặt bánh quẩy lên, phủi phủi bụi, rồi lại tiếp tục cắn từng miếng nhỏ, vẻ mặt có chút tủi thân... Cộng sự không ủng hộ ước mơ của mình, phải làm sao đây?

 

Trước cửa Lưu Kim KTV ở trung tâm thành phố.

 

Đêm ở KTV luôn muộn hơn những nơi khác một chút, tuy rằng đã rạng sáng, nhưng trong nhiều phòng vẫn văng vẳng tiếng ca và tiếng khóc.

 

Nhân viên tạp vụ ở đại sảnh sau khi giải thích không biết bao nhiêu lần rằng "ở đây chúng tôi không bán trái cây dầm" thì mệt mỏi đóng cửa lại.

 

Mấy ngày nay, ở Lưu Kim KTV xuất hiện rất nhiều "u hồn" vất vưởng, mọi người mắt vô thần đi lang thang quanh KTV, miệng lẩm bẩm ba chữ "trái cây dầm", thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười ngây ngốc.

 

Uông Tiểu Phú đeo đầy dây xích vàng trên người, sau lần thứ 101 tìm kiếm bóng dáng ông chủ Giản ở các quầy ăn vặt lân cận không thành, cuối cùng không nhịn được ngồi bệt xuống đất, bất lực khóc lớn: "Mẹ nói tiền có thể mua được hạnh phúc, vì sao, vì sao tôi đã có nhiều tiền như vậy, lại không cảm thấy hạnh phúc nữa..."

 

Bên cạnh anh ta, Hoắc Hoan búi tóc đuôi ngựa cao cũng chán nản ngồi xuống đất, che mặt khóc: "Mẹ nói tôi là công chúa nhỏ, muốn gì cũng sẽ có người tự động dâng đến trước mặt, nhưng tôi chỉ muốn ăn lại một lần trái cây dầm thôi..."

 

Lại ăn một lần trái cây trộn. Lại cảm nhận một lần cái cảm giác sảng khoái thanh tân thơm ngọt, vị trái cây tươi mát hòa quyện với sữa chua sánh mịn, tan chảy trong kẽ răng.

 

Ông chủ Giản, cậu rốt cuộc ở đâu vậy...

 

Ở tiểu khu Hà Đường, không ít trẻ con đã bị đánh thức dậy sớm để rửa mặt ăn sáng, vội vàng lên xe buýt trường học. Trần Thước Thước và mấy bạn nhỏ vừa ngáp liên tục vừa mặc quần áo, nước mắt lưng tròng lẩm bẩm "Thần thú ánh trăng... Ánh trăng siêu nhân... lẩu cay."

 

Giống như Uông Tiểu Phú và Hoắc Hoan, bọn họ cũng không nhịn được mà thốt ra câu hỏi thống khổ:

 

Ông chủ Giản, cậu rốt cuộc ở đâu vậy!

 

Ông chủ Giản ở quầy ăn vặt trước khu Trại hè Long Đằng.

 

Ở nơi xa rời pháo hoa đô thị này, trong đêm thu se lạnh, đèn dầu trên quầy ăn vặt ấm áp, tiếng người ồn ào.

 

Tống Lan Trân và Từ Lệ Quân đầu tựa vào nhau, ôm phần gà rán lớn, ăn ngon lành, thỏa mãn xoa bụng.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com