"Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ăn mấy món ăn vặt của giới trẻ như gà rán này, không ngờ lại ngon như vậy." Tống Lan Trân cảm khái nói: "Già rồi..."
"Tống tỷ, không phải chị nhất thời nổi hứng sao?" Từ Lệ Quân trêu ghẹo bà: "Hôm chúng ta đến trường vệ sinh báo danh, chị uốn một đầu tóc xoăn lớn, đeo khuyên tai hoa hồng đi vào, khiến đám nam sinh trong lớp mê mẩn."
Tống Thời Hạ cũng đang ăn gà rán, nghe vậy nghiêng đầu, hưng phấn hỏi: "Bà nội trước kia là như vậy ạ? Bà nội Từ, bà kể nhiều hơn đi!"
Tống Lan Trân không khỏi đỏ mặt.
Bà ta đẩy Từ Lệ Quân một cái: "Đừng nói nữa, đều già cả rồi, gần đất xa trời."
Từ Lệ Quân lại móc ra tấm ảnh cũ quý giá trong ví, trên đó cả hai người đều còn trẻ trung, Tống Lan Trân mặc váy xòe lớn buộc tóc đuôi ngựa cao, Từ Lệ Quân mặc quần ống loe, uốn tóc xù, cả hai nhìn vào ống kính tạo dáng cười rạng rỡ.
Sau này, họ cùng nhau đến thành phố A, dốc sức làm việc, mua nhà, kết hôn sinh con nhưng luôn nâng đỡ lẫn nhau, từng có khúc mắc cãi vã nhưng chưa bao giờ lạc lối.
Thời trẻ cùng nhau làm công kiếm tiền, về già cũng có thể cùng nhau nhảy quảng trường tán gẫu. Hai người cùng nhau ăn một miếng gà rán lớn, sự ăn ý nhiều năm khiến họ đồng thời cảm thán: "Tuyệt!"
Họ nhìn nhau cười. Hiệu trưởng Hứa và các giáo viên trực phiên hèn nhát co cụm lại với nhau, đầu tựa vào nhau ăn lẩu cay.
"Ngon quá..."
"Ôi, không thể không nói, khá ngon ô ô ô."
"Hiệu trưởng, kế hoạch trèo tường của chúng ta, còn tiếp tục thực hiện không?"
Có người không nhịn được hỏi. Lão Hứa với tóc mai đã hoa râm, ông ta nhìn những khuôn mặt hạnh phúc của học sinh xung quanh, cuối cùng không nhịn được thở dài.
"20 năm, thành lập trại hè đã 20 năm." Lão Hứa lẩm bẩm nói: "Lần đầu tiên thấy đám trẻ con này có biểu cảm vui sướng như vậy."
Khi đó ông ta vẫn còn là một thanh niên nhiệt huyết, từ nước ngoài trở về, vợ Lão Hứa mất sớm không có con cái, ước nguyện ban đầu khi thành lập trại hè là muốn cho học sinh vui vẻ kết bạn, trải qua một kỳ nghỉ hè vô ưu vô lự.
Nhưng sau này, theo ngày càng có nhiều báo chí đưa tin, trời xui đất khiến có không ít học sinh được các trường danh tiếng tuyển thẳng, phương châm của trại hè này không biết từ khi nào đã thay đổi, toàn bế, cường độ cao, tính lợi ích...
"Có lẽ đã đến lúc trở lại nguyên trạng." Lão Hứa húp một ngụm sách bò, ánh mắt ảm đạm: "Tôi không phải là một hiệu trưởng xứng chức, bao nhiêu năm nay đều đi sai đường."
Các giáo viên không biết nói gì. Một lúc sau, họ vỗ vai hiệu trưởng, an ủi:
"Trở lại nguyên trạng thì trở lại nguyên trạng!"
"Đúng vậy, chúng ta ở bên ông."
"Khi nào cũng không muộn... Đúng rồi, lương của chúng ta vẫn phát chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lão Hứa: "..."
Các giáo viên khác: "…"
Hỏi hay lắm.
Tống Cảnh An và Lục Lăng rúc vào dưới tán cây. Họ đã ăn lẩu cay, lúc này mỗi người ôm một phần gà rán.
"Phải giấu kỹ." Lục Lăng cảnh giác nhìn trái nhìn phải, ôm gà rán: "Có rất nhiều người không ăn được đâu, có thể sẽ đến cướp."
Tống Cảnh An nhìn má phồng phồng và ánh mắt nhạy bén của anh ta, cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Lần đầu tiên gặp mặt, Tống Cảnh An đã cảm thấy, Lục Lăng nhìn như một học bá bình tĩnh tự kiềm chế, kỳ thật giống một chú hamster nhỏ đáng yêu còn thích ăn cỏ.
Ngay từ đầu anh ta chỉ muốn đến gần chú hamster nhỏ này, ngắm nhìn anh ta, chạm vào anh ta, ôm anh ta... Chớp mắt, con cái cũng đã ba tuổi rồi.
Tống Cảnh An cắn một miếng gà rán lớn, tùy tiện nói:
"Vợ à, em không phải không ăn thịt sao, gà rán này có muốn nhường cho anh không? Ngao ngao, úi, úi…."
Khi nói ra ba chữ "nhường cho anh", trong mắt Tống Cảnh An phản chiếu khuôn mặt Lục Lăng... Anh ta đã thấy hamster biến thành bá vương long chưa?
"Di ngôn của anh xong rồi chứ?" Lục Lăng mỉm cười khởi động cổ tay.
Những người khác thấy cảnh này, hiểu ý cười: "Ai nha, đôi tình nhân trẻ, kết hôn bảy năm tình cảm vẫn tốt như vậy, đánh là thương mắng là yêu."
Tống Cảnh An kêu cứu: “Cứu với, cứu với!”
Trong khi đó, Khương Ốc Long, Lâm Phượng và Phi Hổ đang ngồi xổm trên đất, bàn tính chuyện làm ăn. Tay trái cầm bát lẩu cay, tay phải gắp miếng gà rán thơm nức mũi!
Phi Hổ ngửi thấy mùi lẩu cay thơm lừng bên trái cùng mùi gà rán giòn rụm bên phải, cái đầu nhỏ nhắn dần nảy ra một ý tưởng táo bạo.
“Đại ca, nhị ca, em muốn...” Anh ta lộ vẻ thèm thuồng.
“Tam đệ, khỏi nói nhiều.” Khương Ốc Long chặn miệng anh ta, ánh mắt cũng kiên định không kém: “Anh hiểu ý chú.”
Lâm Phượng tiếp lời: “Đời người có bao nhiêu chứ, chơi tới bến thôi!”
Ngay giây sau, ba người đồng loạt cầm miếng gà rán bên phải, nhúng vào bát lẩu cay bên trái!
Toàn bộ thực khách: “?”
Mọi người ngơ ngác nhìn công thức phối trộn kỳ quặc này. Khương Ốc Long cầm miếng gà rán đã ngấm đẫm nước lẩu cay, lớp vỏ vàng ruộm giòn tan giờ sũng nước sốt đỏ au, nóng hổi, trông vô cùng bắt mắt. Anh ta không thể chờ thêm được nữa, liền cắn một miếng thật to.