Phó Trường Phong và Úc Minh khập khiễng đỡ nhau, từ trong rừng cây nhỏ đi ra. Trong dự đoán của họ, lúc này trước quầy ăn vặt hẳn sẽ là những tiếng kêu than dậy trời đất, những Alpha không có thuốc ức chế chỉ có thể tiếc nuối rời đi nhưng tình hình thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Hai người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt. Không lâu trước đây vẫn còn là thế nước với lửa, thực khách lẩu cay và gà rán lúc này lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Tuy rằng thuốc ức chế đặc hiệu vẫn khan hiếm, nhưng góp nhặt lại, cũng đủ cho hai người dùng không ít thực khách gà rán và lẩu cay đều vai sát vai, hoà thuận xếp hàng.
"Tôi ở đây còn có một mũi thuốc ức chế thừa, ai muốn?"
"Beta ở đây, tôi còn có một suất gà rán, muốn mua lẩu cay ăn thử, có bạn nào muốn tổ đội không?"
"Hắc hắc hắc hắc, sắp đến lượt tôi và cộng sự rồi, ông chủ Giản, hai chúng tôi mỗi người một phần gà rán và lẩu cay…"
Ban đầu, Tiêu Tiêu chủ động đề nghị giúp Đoạn Quỳnh Chi, đem thuốc ức chế thừa chia cho Đoạn Quỳnh Chi. ban đầu còn có thực khách gà rán chút bất mãn, Ngươi thân là người ủng hộ gà rán, sao có thể đi giúp thực khách lẩu cay chứ nhưng lúc Tiêu Tiêu ăn lẩu cay, nhìn mỹ vị làm người thèm thuồng, thái độ của mọi người cũng dần dần thay đổi…
Nói ra, bọn họ trước đây rốt cuộc đang đánh nhau vì cái gì vậy a a a a! Gà rán và lẩu cay, không đều là ông chủ Giản làm sao?
"Đây không phải lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương sao." Hiệu trưởng Lão Hứa lau mồ hôi, nhận lấy một phần lẩu cay, húp một ngụm lớn: "… A a a thơm quá!"
Tống Lan Trân cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa, khác với thực khách gà rán, thực khách lẩu cay của họ rất có cảm giác nguy cơ, dù sao cũng đã trải qua thống khổ vì thiếu thốn. Hôm nay ông chủ Giản bày quầy ở đây, ngày mai còn bày hay không còn chưa chắc chắn đâu.
Sáng nay có rượu sáng nay say, hôm nay nếu không ăn no, ngày mai sẽ đói ch*t mất. Trước quầy ăn vặt, Giản Vân Lam tươi cười rạng rỡ, thuần thục múa may xẻng...Nhìn kỹ có thể thấy, bởi vì cậu di chuyển quá nhanh giữa chỗ chiên gà và nướng BBQ, nên người gần như hiện ra bóng chồng.
Bí kíp. Tuyệt chiêu bày quán!
"Lẩu cay số 37 xong rồi." Giọng Giản Vân Lam trong trẻo dễ nghe, mọi người đều như nghe nhạc tiên*, tai ù đi vì sướng: "Gà rán số 42 cũng xong rồi."
(*):Cảm giác như đang nghe nhạc của các vị tiên, ý chỉ âm thanh rất hay, êm tai.
Thực khách được gọi số run rẩy tiến lên, tay trái vẫn đang tiêm thuốc ức chế, tay phải đã cầm đũa ăn: "A, cảm tạ thần minh ban tặng…"
Bên phía gà rán vẫn là Hồ Đương Quy giúp trông coi lửa,
sau khi bị mọi người không chút do dự ngăn lại khi cô “nếm thử”, Hồ Đương Quy ôm mặt, than dài thở ngắn nhìn những miếng gà rán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ô ô, bần đạo không phải ăn vụng a, người xuất gia, sao có thể gọi là trộm chứ!"
Trên người cô tản ra ánh sáng mờ ảo rất nhiều Alpha tạm thời chưa có thuốc ức chế, đều nhịn không được đến gần cô hơn một chút, không biết vì sao họ cảm thấy tâm tình bình tĩnh hơn không ít.
Ngoài ra, Thao Thiết cũng không hề nhàn rỗi. Trong trận hỗn loạn do Omega phát tình này, đại cẩu Mao Mao chạy tới chạy lui trong đám người duy trì trật tự, mới khiến cục diện không đến mức quá hỗn loạn.
Đại cẩu mở to đôi mắt soái khí như kim đồng một cách lười biếng, tản mát ra khí chất của một "đại lão". Khi Thao Thiết lại lần nữa ngăn chặn và đuổi đi một Alpha đang mất kiểm soát vì kỳ phát tình, muốn cướp gà rán trong đám người vang lên những tiếng reo hò:
"Mao Mao đúng là đội trưởng đội bảo an, dáng người mạnh mẽ, vững vàng, thật làm người ta an tâm."
"Thật là trợ thủ đắc lực của ông chủ Giản, ông chủ Giản mà không có Mao Mao thì biết làm sao bây giờ?"
"Thần thú, xin nhận của ta một lạy!"
Thao Thiết ngẩng cao đầu, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, vô thức biểu diễn kỹ năng ngay trong đám đông, nhanh như chớp giật, lăn lộn, nhảy lên, cất cánh... Chẳng khác nào một chú chó tạp kỹ thuần thục.
Hơn nữa, mọi người còn giúp đỡ lẫn nhau. Trong thời khắc nguy cấp này, mọi người xí xóa ân oán quên đi những xích mích và mâu thuẫn trước đây, đồng lòng hiệp lực để càng nhiều người có thể ăn gà rán và lẩu cay.
Có người chia sẻ thuốc ức chế. Có người tự giác giúp đỡ đưa những Alpha đang trong kỳ phát tình đến phòng y tế còn có người chủ động giúp Mao Mao phát số, đảm bảo mọi người đều nhận gà rán lẩu cay theo thứ tự...
Ở một bên khác, Phó Trường Phong và Úc Minh vừa từ rừng cây nhỏ đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này thì ngơ ngác. Họ nhìn nhau cả hai đều thấy được sự ăn ý trong mắt đối phương. Họ quyết định gia nhập đám đông, vừa xếp hàng, vừa giúp đỡ mọi người.
"Tôi có dư bao con nhộng giảm đau."
"Tôi đã tiêm thuốc ức chế rồi, có thể giúp đỡ khiêng người."
"Tiểu Minh tới rồi!"
"Phó ca, chỗ chúng tôi có một Alpha mất ý thức..."
Úc Minh vốn dĩ đã là "bảo bối" trong mắt các bậc trưởng bối ở tiểu khu Hà Đường, y vừa gia nhập lập tức như định hải thần châm khiến các thực khách ở tiểu khu Hà Đường an tâm hơn hẳn.