Phó Trường Phong vừa nói vậy, y cũng không nhịn được mà giật giật mũi. Quả thật ngửi thấy một mùi lẩu cay quen thuộc, có mùi canh xương bò thơm nồng còn có vị hoa tiêu cay độc, thoang thoảng nhưng như vậy thì sao chứ?
Phó Trường Phong khàn giọng nói: "Tờ truyền đơn này là do ông chủ Giản mang đến."
Hắn quý trọng nâng niu tờ truyền đơn, không nhịn được nhìn đi nhìn lại như thể đó là trân bảo hiếm có.
"Anh ấy biết, hóa ra, anh ấy vẫn luôn biết." Phó Trường Phong nhắm mắt lại, cuối cùng không thể kiềm chế được giọng điệu run rẩy: "Trong lòng tôi..."
Úc Minh: "?"
Đừng nói đến người xem ở vị diện Vạn Giới ngay cả Úc Minh, người từ nhỏ đến lớn ở cùng Phó Trường Phong cũng lâm vào mê mang.
"Ông chủ Giản... biết cái gì?"
Phó Trường Phong cười. Hắn ôn hòa nhìn Úc Minh, như thể đột nhiên nhớ lại chuyện từ rất nhiều năm trước, như đang tự kể:
"Tiểu Minh, em còn nhớ lần đi chơi thu, cái chén lẩu cay đó không?"
Nghe hai chữ "chơi thu" và "lẩu cay", Úc Minh theo bản năng run rẩy.
Mùa thu năm đó. Mùa thu đen tối đó, ác ma mọc sừng sau lưng y, dường như lại trở về rồi… Không, không, không cần mà khác với Úc Minh đang sợ hãi hồi ức về ác mộng.
Thần sắc Phó Trường Phong như thể nhớ lại một giấc mơ đẹp đẽ vô cùng, hắn khẽ mỉm cười, dưới ánh trăng bao trùm, trong mắt hắn dường như phủ lên sườn mặt hắn một tầng kim quang.
"Đó thật là một ngày thống khổ." Úc Minh cúi đầu che mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đó thật là một ngày tốt đẹp." Phó Trường Phong quý trọng nâng niu tờ truyền đơn.
Ngày đó, trong mắt Úc Minh, là một cuộc tra tấn thống khổ tận cùng giờ nghĩ lại mà y còn kinh hãi nhưng lúc này trong đầu Phó Trường Phong lại là một bức tranh hoàn toàn khác.
Đó là một ngày cuối thu trời mát mẻ, Phó Trường Phong và Úc Minh cùng đi chơi thu do trường họ tổ chức. Trên đường đi, Úc Minh khóc nói đói bụng, vì thế, Phó Trường Phong lớn hơn y một tuổi nắm tay y lén dùng tiền tiêu vặt của mình mua một chén lẩu cay bên đường.
Úc Minh ăn xong chén lẩu cay đó. Phó Trường Phong nhớ rõ, Úc Minh ăn rất chậm nhưng vẫn ăn hết cả chén, hẳn là rất thích lẩu cay.
Bát lẩu cay đó rất cay. Cay đến mức Úc Minh khóc suốt trên đường đi, vừa đi vừa sụt sịt... Đoạn hồi ức này quá trân quý, dù đến tận bây giờ, Phó Trường Phong vẫn thường xuyên nhớ lại, bởi vậy mỗi một chi tiết hắn đều nhớ rõ ràng.
Hắn nhớ rõ miệng Úc Minh sưng lên vì cay, đôi mắt cũng đỏ hoe. Hắn còn nhớ rõ ngày đó Úc Minh ôm bụng, đi WC mười mấy lần và quan trọng nhất, hắn tuyệt đối không bao giờ quên, trong ký ức bao phủ ánh hào quang là buổi chiều ngày hôm đó, sau khi về đến nhà, Úc Minh kéo kéo vạt áo hắn, cẩn thận nói: "Anh ơi, miệng em cay quá, em muốn... em muốn uống trà sữa."
Trẻ con phần lớn thích Coca Sprite và các loại đồ uống có ga không biết Úc Minh học được hai chữ "trà sữa" từ đâu có thể là trên đường tan học, quầy ăn vặt bán gà muối tiêu cùng trà sữa "Đài Bắc lớn" để lại ấn tượng cho Úc Minh cũng có thể là những quầy trà sữa đèn neon đủ màu sắc mới xuất hiện ở đầu đường cuối ngõ; thậm chí là một câu nói vu vơ của bạn bè trong lớp.
Nguyên nhân cụ thể đã không thể khảo chứng nhưng khi môi Úc Minh mấp máy, hai chữ "trà sữa" lại vang lên. Mỗi lần nhớ đến đây, Phó Trường Phong đều phải dừng lại ổn định sự kích động trong lòng. Vài giây sau, hắn mới có thể bình tĩnh nhớ lại chuyện phía sau.
Đây là một từ mới lạ, lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời Phó Trường Phong. Vốn dĩ hắn cũng không hứng thú nhưng là một người anh tốt dù Úc Minh có yêu cầu gì, Phó Trường Phong đều sẽ nỗ lực thỏa mãn.
Để hoàn thành nguyện vọng của y, Phó Trường Phong mở máy tính tìm kiếm từ đó. Khi đó, trà sữa "Đài Bắc lớn" vẫn là thứ thịnh hành nhất, bán cùng với gà muối tiêu để pha được ly trà sữa ngon nhất, Phó Trường Phong tự mình đi mua một phần gà muối tiêu trà sữa, nhớ kỹ hương vị đó.
Sau đó, hắn cẩn thận làm theo hướng dẫn trên máy tính, từ siêu thị mua trà túi, trân châu, đá viên, sữa tươi, thậm chí cả bình lắc trà sữa chuyên dụng. Pha trộn tất cả nguyên liệu theo hướng dẫn, trộn sữa tươi và hồng trà, cho vào bình lắc trà sữa, Phó Trường Phong nhỏ bé dẫm lên ghế, vất vả lắc trà sữa.
Trong khoảnh khắc đó như điện xẹt, một tiếng "rắc" thanh thúy đột nhiên vang lên. Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động. Có lẽ là cảm giác thư thái khó tả khi lắc trà sữa, tiếng va chạm giòn tan của đá viên và trân châu vào thành bình. Cũng có lẽ, là hương thơm ngọt ngào tinh tế khi rót trà sữa vào ly và có lẽ, là nụ cười vui sướng của Úc Minh khi ôm ly trà sữa đá uống không chờ đợi... nhớ lại những ký ức trước kia, Phó Trường Phong còn nhỏ tuổi chưa biết "ước mơ" là gì.