Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp trên cao.
Làn đạn đã loạn thành một nùi, có người kêu rên, có người phun tào, ngay cả những kẻ từng mai danh ẩn tích như “Kền kền” cũng lại bắt đầu ra mặt châm chọc mỉa mai.
[Hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi, sao lại không đi theo kịch bản gì hết vậy!]
[“Ám Hà Minh Đăng” quả không hổ là kịch bản có yêu cầu cực khó, vai chính công thụ đều rõ ràng đã bị ông chủ Giản dùng mỹ thực công lược, nhưng cốt truyện vẫn cứ đi theo hướng BE...]
[Thật là điên cuồng, hai người bọn họ chỉ vì muốn ăn lẩu cay, gà rán thôi sao? Không được ăn là phải BE ngay tại chỗ à? *đỡ trán*]
[Thật là hai nhân vật tham ăn mà!]
[A a a a, mau tới cứu với, cứu với, cứu với!]
[Ha ha, đã sớm nói rồi, bày quầy cứu không được cẩu huyết văn đâu, các người không tin, một đám hề!]
[Tôi phân tích một chút, nguyên nhân dẫn đến gần BE kết cục, hẳn là chỉ số công lược Phó Trường Phong không đủ.]
[Chẳng phải Phó Trường Phong đã bị mỹ thực thuyết phục rồi sao?]
[Bị mỹ thực thuyết phục không có nghĩa là bị công lược. orz]
Nhiều năm như vậy mà không một chủ phòng nào vào vị diện “Ám Hà Minh Đăng” công lược được nhận vật chính là có nguyên nhân cả đấy.
Úc Minh là chiếm một phần rất lớn nhưng công lược Phó Trường Phong cũng hoàn toàn không đơn giản. Trong nguyên tác “Ám Hà Minh Đăng”, Úc Minh phân hóa thành Omega, bởi vậy không thể vào quân đội.
Sau đó, Phó Trường Phong thi đậu trường quân đội thay Úc Minh thực hiện giấc mộng đền đáp gia quố nhưng tác giả luôn ám chỉ rằng Phó Trường Phong có một giấc mộng chôn sâu dưới đáy lòng, khó có thể mở lời, chưa từng nói với ai mà vẫn giấu kín nó.
Giấc mộng không thể thực hiện này trở thành tiếc nuối cả đời của Phó Trường Phong khiến tình cảm của hắn với Úc Minh càng thêm phức tạp và vặn vẹo là một trong những yếu tố then chốt dẫn đến kết cục BE.
Hiện tại, phần lớn chủ phòng xuyên thư “Ám Hà Minh Đăng” đều đã tiến vào chương tiếp theo, tận sức tìm kiếm giấc mộng của Phó Trường Phong là gì, giúp hắn từng bước đến gần lý tưởng, bù đắp tiếc nuối nhưng Giản Vân Lam thì...
Tuy Phó Trường Phong đã hoàn toàn luân hãm vì gà rán, lẩu cay của cậu nhưng lý tưởng chưa từng nói ra của hắn lại càng chôn sâu hơn. Ẩn sau vẻ ngoài ôn hòa tuấn mỹ của Phó Trường Phong là một vết nứt sâu thẳm, không ai có thể chạm đến.
[Dù là ông chủ Giản, cũng không có cách nào khiến Phó Trường Phong mở lòng.]
[Trời ơi, lúc nãy còn nghĩ, lần này biết đâu có người phá giải hoàn toàn “Ám Hà Minh Đăng”, xem ra vẫn là công dã tràng thôi sao?]
[Nhưng ông chủ Giản công lược Úc Minh mà!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[...Dù ông chủ Giản công lược Úc Minh, chỉ cần kết cục của “Ám Hà Minh Đăng” không thay đổi, khiêu chiến kết thúc, toàn bộ cốt truyện sẽ trở về như cũ. Lần trước Li Nguyệt cũng suýt chút nữa phá giải được kết cục rồi, còn không phải thất bại trong gang tấc sao.]
[Không biết lý tưởng của Phó ca là gì nữa. Thương mại? Làm chính trị? Làm bác sĩ cứu người? Haizz.]
Fan của Phó Trường Phong, cũng giống như phần lớn fan của tra công trong văn cẩu huyết luôn im lặng xem phát sóng trực tiếp, không dám nói gì. Vì hễ mở miệng là sẽ bị mắng.
Nhưng lúc này, cuối cùng họ cũng lên tiếng, văn cẩu huyết không chỉ vai chính thụ cần được cứu rỗi, mà công chính cũng vậy! Đáng tiếc. Hiện tại xem ra, Giản Vân Lam công lược vị diện “Ám Hà Minh Đăng” là hoàn toàn không có hy vọng rồi... sao?
Phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam bao phủ ánh sáng đỏ lập lòe.
Đồng hồ đếm ngược vẫn lạnh lùng trôi:
[5:43], [5:42], [5:41]...
"..."
Tại rừng cây nhỏ.
Hai tờ truyền đơn cho thuê tiệm trà sữa dán chặt trên mặt Phó Trường Phong và Úc Minh. Úc Minh theo bản năng giật tờ truyền đơn xuống, vô ngữ nhìn dòng chữ trên đó:
"Quảng cáo cho thuê, cửa hàng tiệm trà sữa... Tiệm trà sữa? Tiệm trà sữa gì cơ?"
Tờ truyền đơn này bay đến thật khó hiểu. Vốn Úc Minh định vò tờ truyền đơn ném đi thì thấy Phó Trường Phong đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm tờ truyền đơn, thất thần... Thậm chí, bàn tay đang nắm kim tiêm thuốc ức chế cũng vô thức buông lỏng.
Chất lỏng màu cam tràn ra. Trong ống thuốc ức chế còn hơn phân nửa... trong não y bỗng “đùng, đoàng” sấm đánh ngang tai. Thân thể y đã phản ứng trước cả lý trí, Úc Minh nhào tới đoạt lấy ống thuốc ức chế từ tay Phó Trường Phong.
"Thuốc ức chế, tôi có thuốc ức chế, tôi có thể đi ăn lẩu cay!" Úc Minh run rẩy nắm lấy ống thuốc ức chế: "Anh, em thắng rồi!"
Yên tĩnh. Trong rừng chỉ còn tiếng gió hú... Đến lúc này, Úc Minh mới ngạc nhiên nhận ra Phó Trường Phong đang không ổn ngay cả khi thuốc ức chế bị đoạt mất, dường như Phó Trường Phong cũng không hề cảm giác.
Hắn chỉ nâng niu tờ truyền đơn, nghiêm túc đọc. Đôi mắt phượng ôn nhu nhìn chằm chằm mấy dòng chữ "tiệm trà sữa", "thiết bị đầy đủ", "quảng cáo cho thuê", như đang xuất thần.
"Anh?" Úc Minh nghi hoặc, đi đến trước mặt Phó Trường Phong, xòe năm ngón tay vẫy vẫy trước mắt hắn: "Anh, anh sao vậy?"
Phó Trường Phong không trả lời. Giây tiếp theo, Phó Trường Phong nhắm mắt lại, đưa tờ truyền đơn lên chóp mũi, nghiêm túc hít sâu một hơi...
"Có mùi gà rán." Đôi mắt phượng của Phó Trường Phong dần nổi lên gợn sóng.