Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 205



Hắn chỉ biết tim mình đập mạnh, lòng bàn tay hơi ngứa, đại não tê dại hết đợt này đến đợt khác. Thật, thật vui vẻ... cả người như được bao bọc trong những bọt khí ngọt ngào, nhẹ bẫng, mỗi bước đi đều muốn đạp lên mây.

 

"Mẹ ơi." Tối hôm đó, Phó Trường Phong nhìn mẹ nói: "Con có một ước mơ."

 

Mẹ hắn là tổng tài của một tập đoàn lớn luôn rất bận, hôm đó là một trong số ít ngày mẹ ở nhà. Bà ta cúi xuống, xoa đầu Phó Trường Phong, hỏi: "Tiểu Phong có ước mơ gì? Du hành vũ trụ, kỹ sư, hay nhà khoa học?"

 

Phó Trường Phong nắm chặt tay, đỏ mặt, lấy hết can đảm nói: "Mẹ ơi, con muốn mở một tiệm trà sữa của riêng mình, con muốn cả đời bán trà sữa!"

 

"..."

 

Hắn cho rằng mình sẽ nhận được lời khen ngợi và cổ vũ từ mẹ nhưng bàn tay mẹ đặt trên đầu hắn rút lại.

 

Một lúc sau, mẹ thu tay lại cau mày bắt đầu gọi điện thoại: "Alo, Phó Kiến Quốc, anh thường ngày dạy con thế nào vậy? Nó lạc lối rồi! Cái không ra gì cũng nói ra miệng..."

 

Nụ cười của Phó Trường Phong cứng đờ trên mặt. Sắc mặt cũng dần trở nên tái nhợt.

 

"Con nói đùa thôi, mẹ ơi." Hắn nhỏ giọng nói, cúi đầu chạy về phòng. Phó Trường Phong là một học sinh xuất sắc, từ trước đến nay và về sau cũng vậy. Hắn đi học, học thêm, huấn luyện, mỗi hạng mục đều hoàn mỹ tinh chuẩn.

 

Từ nhỏ đã cầm cờ đi đầu, đến sau này thi vào sơ trung tốt nhất, cao trung, khi mọi người nhắc đến cái tên "Phó Trường Phong" luôn mang theo sự ngưỡng mộ và bội phục.

 

Tất cả mọi người không chút nghi ngờ, Phó Trường Phong có lẽ sẽ trở thành một nhà khoa học, luật sư, bác sĩ, hoặc giống như lý tưởng của Úc Minh, tòng quân nhập ngũ, đền đáp gia quốc còn lắc trà sữa, mở tiệm trà sữa? Thật buồn cười.

 

Phó Trường Phong nhất định phải trở thành một tinh anh đi đầu, sao có thể có được một "ước mơ" tầm thường như vậy nhưng Phó Trường Phong có thể lừa gạt được mọi người, lại không thể lừa gạt được chính mình... hắn chỉ học cách che giấu.

 

Dù đi trên đường thấy những tiệm trà sữa tinh xảo đáng yêu, anh vẫn không nhịn được thất thần nhưng Phó Trường Phong học cách che giấu sự ngưỡng mộ sâu trong đáy mắt, xoay người, vân đạm phong khinh cười nói chuyện với người bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dù ở trường học, ở sân thể dục, ở khu trại hè khắc khổ học tập huấn luyện mỗi giây mỗi phút, hắn đều cảm thấy mình như một tù nhân bị nhốt trong thể xác tinh anh, linh hồn hắn muốn vượt qua hàng rào này, bay về phía cánh đồng bát ngát mênh mông, bay về phía tiệm trà sữa đó.

 

Cho dù hắn đã vô số lần ảo tưởng, thời gian có thể dừng lại ở năm hắn tám tuổi, ngay giây phút Úc Minh nói ra câu "em muốn uống trà sữa" không thể phơi bày trước ánh sáng, không thể nói ra những kỷ niệm thầm kín.

 

Trà sữa đã trở thành một bí mật âm u nhất, không thể chạm đến trong lòng Phó Trường Phong. Câu nói kia của Úc Minh là căn nguyên của mọi chuyện.

 

Vậy nên, dục vọng của Phó Trường Phong đối với trà sữa lắc dần chuyển sang Úc Minh. Nếu không thể thực hiện ước mơ, không thể có được sự viên mãn vậy thì cùng nhau đồng quy vu tận, cùng nhau lao xuống vực sâu đi mà Úc Minh hoàn toàn không hay biết gì về điều này.

 

Úc Minh chỉ biết, mỗi ngày tan học, anh trai y đều mang một ly "trà sữa mua ở tiệm ven đường" đến đón y cùng y chậm rãi đi bộ dọc theo con đường đầy đèn về nhà. Mỗi ngày trà sữa đều có vị khác nhau, thêm các loại topping khác nhau nhưng đều rất ngon.

 

Úc Minh cũng từng hỏi tên tiệm trà sữa, nhưng Phó Trường Phong luôn ấp úng không nói rõ... nhưng những điều này chỉ là những niềm vui nhỏ nhặt trong cuộc sống.

 

Phó Trường Phong đã quen với những ngày tháng không thể phơi bày trước ánh sáng, chìm đắm trong bóng tối, một mình trốn trong căn phòng nhỏ lặng lẽ lắc trà sữa. Vốn hắn nghĩ, cuộc đời mình cũng chỉ có vậy cho đến ngày định mệnh ấy.

 

Hôm đó, hắn mua một phần gà chiên muối tiêu từ quầy của ông chủ Giản rất nhiều người cười nhạo hắn, rõ ràng gà chiên muối tiêu đã rơi xuống đất, mà hắn vẫn muốn nhặt lên ăn... nhưng bọn họ không hiểu món gà chiên muối tiêu có ý nghĩa gì đối với hắn.

Đó không chỉ là một phần gà chiên muối tiêu đơn giản, mà là chiếc chìa khóa mở ra ký ức tuổi thơ và đánh thức những giấc mơ của hắn. Đến tận giờ phút này, trong khu rừng nhỏ yên tĩnh dưới ánh trăng, tờ rơi quảng cáo tiệm trà sữa bay tới một cách khó hiểu, mang theo mùi gà rán, dán lên mặt hắn.

 

Phó Trường Phong ôm tờ rơi, đôi mắt dần ngấn lệ: "Ông chủ Giản... Hóa ra anh ấy biết hết..."

 

Tờ rơi này chính là bằng chứng tốt nhất, sự khích lệ âm thầm của ông chủ Giản. Anh ấy không chọn cách nói thẳng, mà lặng lẽ mang đến tờ rơi này, đúng thời điểm để nó theo gió bay đến trước mặt hắn còn hơn vạn lời.

 

"Anh ấy đang dùng cách của mình, cổ vũ anh theo đuổi ước mơ..."

 

Úc Minh: "Hả?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com