Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 197



"Hừ!"

 

Mọi người khinh bỉ ngoảnh mặt đi càng nhiều người khác thì vẫn đang xếp hàng chờ, ngóng cổ mong đến lượt mình được ăn lẩu cay và gà rán... Trong đám đông, chỉ có hai người không bị bầu không khí náo nhiệt này ảnh hưởng.

 

Cách ánh đèn và gió thu se lạnh, Phó Trường Phong và Úc Minh đối diện nhau, ánh mắt phức tạp muôn vàn cảm xúc va chạm trong không khí một cách lặng lẽ. Giây tiếp theo, họ ăn ý rời khỏi đám đông, đi về phía khu rừng nhỏ bên cạnh.

 

Hai người đi trước sau, lá rụng xào xạc dưới chân họ. Họ đi đến một nơi vắng người, đến khi ánh đèn dầu và tiếng ồn ào dần xa hẳn mới dừng lại.

 

"Anh, anh cũng nhận ra rồi đúng không?" Úc Minh khẽ hỏi.

 

"... Ừ." Phó Trường Phong không cười nữa.

 

Đôi mắt phượng chứa đựng cảm xúc u ám, khó đoán. Khán giả vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu đập bàn rần rần:

 

[A a a a!]

[Bọn họ thế mà lại không mua Lẩu Cay hay gà rán, mà chạy ra đây nói nhỏ á? QAQ]

 

[Từ từ, hình như nhớ ra rồi! Đây là cốt truyện cưỡng chế đánh dấu trong nguyên tác mà! "Hai người đi đến khu rừng nhỏ vắng người, trong túi Phó Trường Phong có thuốc ức chế, nhưng khi nhìn thấy Úc Minh, anh đã không định dùng nó nữa.”]

 

[Kháo, xem ra tôi nói sớm quá, thế mà thật sự có tình yêu CP chân thành đến mức có thể cưỡng lại được sự quyến rũ của mỹ thực ông chủ Giản. QAQ]

 

[Xong rồi, chẳng lẽ ông chủ Giản thật sự sắp thất bại?]

 

Khán giả nín thở, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người:

 

"Em cũng nhận ra... trong đám đông có Omega phát tình." Úc Minh có chút khó khăn nói, ngước mắt nhìn Phó Trường Phong: "Anh có thuốc ức chế đúng không?"

 

Một Omega lâm vào kỳ phát tình mà không được kiểm soát đồng nghĩa với việc Alpha và Omega trong phạm vi hàng trăm dặm sẽ bị ảnh hưởng. Phó Trường Phong im lặng đứng dưới ánh trăng, liếc nhìn đám đông không xa.

 

"Ừ." Hắn khẽ đáp.

 

"Tôi có một ống thuốc ức chế đặc hiệu."

 

Sau đó, cả hai im lặng, sự im lặng càng trở nên nặng nề. Trong mắt Úc Minh thoáng hiện một tia mong đợi: "Anh, trước đây anh nói dù là trăng sao anh cũng hái cho em mà."

 

Phó Trường Phong dường như không hiểu ẩn ý của y. Hắn chỉ lấy ra ống thuốc ức chế, rũ mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào chiếc kim tiêm sắc bén.

 

[A a a, đây là cốt truyện trong nguyên tác, trong nguyên tác cũng có Omega đột nhiên phát tình trong đám đông.]

 

[Xong rồi xong rồi xong rồi, trong nguyên tác Phó Trường Phong cũng nhìn thuốc ức chế như thế này, nói: "Thuốc ức chế này, tôi sẽ không cho cậu. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không dùng".]

 

["Tiểu Minh, hãy để em mãi mãi thuộc về tôi đi..."]

 

[Mấy người đúng là thuộc làu làu “Ám Hà Minh Đăng” nguyên tác luôn á. =O=]

 

[Xong, mọi thứ đều đi theo nguyên tác rồi, xem ra tình tiết cưỡng chế đánh dấu này không thể tránh được, Tiểu Lam "toang" rồi. A a a a a a]

 

Ngay cả tiếng “Kền kền” vang lên cũng không ai rảnh hơi mà phản bác. Khán giả sốt ruột nhìn Phó Trường Phong và Úc Minh đang giằng co trong hình:

 

Phó Trường Phong vẫn im lặng. Úc Minh khẽ nuốt nước bọt, khó khăn mở miệng: "Thuốc ức chế này, anh, anh có thể nhường cho..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thuốc ức chế này." Phó Trường Phong chậm rãi cắt ngang lời y, ôn hòa mỉm cười: "Tiểu Minh, tôi sẽ không cho cậu."

 

Giọng cuối có chút lạnh lẽo. Khán giả phòng phát sóng trực tiếp giật thót tim. Xong rồi, nguyên văn trong truyện. Câu tiếp theo của Phó Trường Phong sẽ là "Đương nhiên, tôi cũng sẽ không dùng thuốc ức chế." "Hãy để em mãi mãi thuộc về tôi.", sau đó là một đoạn dài cưỡng chế đánh dấu phải che mờ. Xem ra ông chủ Giản "toang" thật rồi...

 

Vị diện “Ám Hà Minh Đăng”.

 

Phó Trường Phong siết chặt ống thuốc ức chế trong tay. Hắn nhìn Úc Minh, sự dịu dàng trong đôi mắt phượng dần bị thay thế bởi sự chế giễu:

 

"Thuốc ức chế này, tôi sẽ giữ lại dùng cho mình."

 

[Xong rồi, "toang" thật rồi.]

 

[Quả nhiên Phó Trường Phong nói y hệt như nguyên tác... Haiz]

 

[…]

 

Bỗng nhiên, tất cả người xem đều ngẩn người.

 

[Từ từ...?]

 

[…Anh ấy nói là "giữ lại dùng cho mình"?!]

 

"Thuốc ức chế là của tôi."

 

Phó Trường Phong cười nhạt, ống thuốc ức chế giữa ngón tay hắn lóe lên ánh sáng lạnh, hắn nhìn Úc Minh:

 

"Hãy để lẩu cay và gà rán của ông chủ Giản... tất cả đều thuộc về tôi đi." Phó Trường Phong nhếch mép: "Tiểu Minh, cậu không có cơ hội đâu."

 

Nghe vậy, đáy mắt Úc Minh hiện lên một tia âm trầm. Sự âm trầm ấy có chút không tương xứng với vẻ ngoài tinh xảo, sạch sẽ của y trông lạnh lẽo như rắn độc phun nọc, có chút đột ngột nhưng Phó Trường Phong lại không hề thấy bất ngờ.

 

Bởi vì hắn đã sớm biết, hắn và Úc Minh có chung một ý tưởng. Từ đầu đến cuối, họ đều là những kẻ giống nhau. Đúng vậy, lý do Phó Trường Phong và Úc Minh đến đây nói chuyện không phải vì họ không quan tâm đến lẩu cay và gà rán mà là vì họ đều là những người thông minh, đã dự đoán được những gì sắp xảy ra.

 

Họ đang vì lợi ích lớn nhất, cố gắng giành được càng nhiều lẩu cay và gà rán mà tiến hành một ván cờ đỉnh cao. Trong đám đông đang có một Omega động dục mà mọi người đều biết, khu trại hè Long Đằng là một trại hè toàn Alpha..... Điều này có nghĩa là, rất nhanh thôi, một cuộc bạo loạn sẽ nổ ra trước quầy ăn vặt.

 

Hiện tại chỉ có chưa đến một phần mười số người được ăn lẩu cay và gà rán, còn chín phần mười còn lại vẫn ngây ngốc cho rằng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi trong hàng sẽ có ngày được ăn. Ha, ngây thơ!

 

Chờ đến khi tin tức tố của Omega phát tình lan tỏa hoàn toàn, tất cả những người ngây thơ đó sẽ bị đào thải khỏi cuộc cạnh tranh sinh tồn tàn khốc này và những người còn lại sẽ là những kẻ mạnh mang theo thuốc ức chế. Họ sẽ "thắng làm vua, thua làm giặc", giành được toàn bộ lẩu cay và gà rán còn lại!

 

Thông minh như Phó Trường Phong và Úc Minh, ngay khi ngửi thấy tin tức tố, họ đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. Trong ánh mắt giao nhau của họ, vô số đao quang kiếm ảnh.

 

"Ai có thuốc ức chế... người đó có gà rán." Úc Minh lẩm bẩm.

 

"Tiểu Minh, cậu nhận thua đi." Phó Trường Phong nắm chặt ống thuốc ức chế, ngẩng cằm đôi mắt phượng ánh lên vẻ ngạo nghễ của người chiến thắng: "Lẩu cay và gà rán của ông chủ Giản, tôi sẽ không nhường một phần nào đâu!"

 

Úc Minh từ từ siết chặt nắm tay sau lưng, như đang ấp ủ điều gì, trong đôi mắt đen có sát ý.

 

"..."

 

Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.

 

[Hả… ???]


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com