Dù sao, cũng không có khả năng thật sự bị vả mặt... đúng không, bao gồm Tiểu Hồ, không ít người bị chọc giận đến khí huyết cuồn cuộn, lập tức lên giọng:
[Nếu hắn thật sự có thể công lược, tôi sẽ gọi hắn một tiếng cha!]
[Vậy tôi sẽ khắc hai chữ 'Giản Môn' lên trán, ha hả, thật là khôi hài.]
[Bày quầy, bày quầy, văn cẩu huyết mà còn bày quầy? Nếu hắn có thể công lược, tôi sẽ tặng hắn một vạn cái Carnival, giơ tấm bảng 'Giản Thần ngưu bức' trước cổng công ty phát sóng trực tiếp của vị diện Vạn Giới ba ngày ba đêm, hơn nữa trồng cây chuối ăn lẩu của Lẩu Ca!]
Những khán giả cũ trong phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam lộ ra vẻ cáo già, sờ sờ cằm. Sự tình, trở nên thú vị rồi đây.
Khoa hậu môn trực tràng, phòng cấp cứu. Hộ sĩ đến thay dịch cho Lẩu Ca, thấy Lẩu Ca đang nhìn chai dịch đã hết mà ngây ngô cười, lẩm bẩm nói:
"Ông chủ Giản, tôi tin tưởng anh, anh chính là người đã từng dùng một chén cơm chiên khiến vai chính công thụ đánh nhau, tôi tin tưởng anh công lược vị diện “Ám Hà Minh Đăng” không thành vấn đề."
"Dùng một chén cơm chiên khiến vai chính công thụ đánh nhau?" Hộ sĩ nhướng mày, thuận miệng nói: "Anh sẽ không sợ hắn làm cho vai chính công thụ của vị diện “Ám Hà Minh Đăng” cũng đánh nhau chứ?"
Lẩu Ca sửng sốt. Phó Trường Phong và Úc Minh, thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, đã trải qua bao nhiêu mưa gió. Việc họ BE giống như một sự trêu ngươi của số phận, cho dù trong giới văn cẩu huyết, họ cũng được coi là một cặp có tình cảm tốt, rất nhiều người cắn CP của họ đến ch*t.
Cho nên, khi nghe đến khả năng 'Phó Trường Phong và Úc Minh vì mỹ thực mà đánh nhau', Lẩu Ca vừa nghe đã cảm thấy có chút vớ vẩn nhưng ngẫm lại thì không phải không có khả năng đâu... chắc không đến mức chứ...?
Vị diện “Ám Hà Minh Đăng”, cổng khu Trại hè Long Đằng.
Quầy lẩu cay và gà rán đang hừng hực khí thế bày ra, càng ngày càng có nhiều người đến ăn, quầy ăn vặt trở nên vô cùng náo nhiệt, buôn bán vô cùng phát đạt.
Thao Thiết qua lại xuyên qua trong đám người, như một tia chớp bạc, không ngừng phát số thứ tự khiến mọi người ngưỡng mộ nhìn theo:
"Hôm nay Mao Mao cũng thật oai phong!"
"Mao Mao, thật soái khí hắc hắc."
"Ông chủ Giản đúng là có một trợ thủ tốt nha."
Thao Thiết nghe vậy thì vô cùng kiêu ngạo, cái n.g.ự.c nhỏ dựng thẳng lên, chạy trốn trong đám người uy vũ sinh phong. Mà bên kia, Hồ Đương Quy lần đầu tiên lên sân khấu với hình dáng tiểu cô nương, chớp đôi mắt đen láy như hạt nho, ngọt ngào nói:
"Gà rán ngon lắm ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Các anh chị cô chú ơi, gà rán mới ra lò ngon lắm nha!"
"Gà rán, gà rán…"
Tiểu cô nương với má bầu tròn trĩnh cười nhìn mọi người, khiến ai nấy đều tan chảy... Dù vậy, khi cô bé không nhịn được muốn ăn vụng, các thực khách vẫn sẽ lập tức nghiêm mặt chỉ ra: "Ông chủ Giản, nhân viên nhà anh muốn ăn vụng."
Rốt cuộc, đáng yêu thì đáng yêu nhưng dù đáng yêu đến đâu, cũng không thể ăn vụng gà rán của họ được. Đó chính là gà rán của ông chủ Giản.
Thao Thiết nghiêm mặt đẩy Hồ Đương Quy sang một bên, móng vuốt xù xù nâng hộp gà rán đã đóng gói đưa đến tay thực khách.
Các thực khách yên tâm tránh ra. Quầy ăn vặt ở phía trước, Giản Vân Lam ở phía sau một mình "cân" hai vai, phát huy hết công suất để bày quầy.
Cậu thoắt thì ở bên nồi lẩu cay đếm giây thả nguyên liệu, xiên lẩu, thoắt thì lại lật gà rán trên chảo dầu nhìn thôi cũng thấy mệt, nhưng cậu vẫn "cân" được cả hai bên, từ lửa đến chi tiết đều chuẩn xác. Đôi mắt màu lam đậm khi tập trung của cậu trông vô cùng cuốn hút. Quả không hổ là ông chủ Giản.
Lẩu cay và gà rán cứ thế liên tục được đưa đến tay thực khách. Và các thực khách cũng phân thành hai phe rõ rệt, lấy Lẩu Cay và gà rán làm trung tâm.
Phe Lẩu Cay vây quanh một bên, húp sùm sụp một cách ngon lành, mồ hôi nhễ nhại. Họ cố ý nói lớn tiếng:
"Tê tê, đã! Ngon! Cái nước lẩu này đậm đà, vừa thơm vừa thuần, sảng khoái..."
"Ông chủ Giản kiểm soát lửa và nguyên liệu lẩu cay đỉnh thật đó! Cái cổ họng nấu ra không hề bị già, giòn giòn tươi tươi, lại còn ngậm nước vừa tới, quá tuyệt!"
"Tôi đơn phương tuyên bố cái bánh quẩy này là điểm nhấn của nồi lẩu cay hôm nay. Mấy người không ăn được thì... ha hả, đáng đời."
Còn bên kia, phe gà rán cũng chẳng chịu kém cạnh. Họ vừa ăn, vừa cố ý giơ miếng gà phô mai tan chảy lên, khoe lớp phô mai đang từ từ chảy ra:
"Phô mai chính là sức mạnh! Gà rán nóng hổi hòa quyện với phô mai tan chảy, dẻo dính thế này, thật sự quá thơm ngon..."
"Gà rán của chúng ta thì ngoài giòn trong mềm, nhai rôm rốp rất đã tai."
"Ngon!"
"Thịt gà cũng mềm nữa chứ, không biết ông chủ Giản chiên kiểu gì mà thịt gà mềm, mọng nước thế mỗi miếng lại có một vị khác nhau."
Hai phe lẩu cay và gà rán đối diện nhau, hậm hực, chẳng ai nhường ai. Tuy rằng trong lòng không ít người đang "ngũ vị tạp trần", dù lẩu cay hay gà rán trong miệng đã rất ngon rồi, họ vẫn không nhịn được muốn nếm thử xem món còn lại có vị gì nhưng họ không thể phản bội "trận doanh" của mình.