Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 198



Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.

 

[Má ơi… Tuy rằng thấy Liễu Cần bị vả mặt vui thật, nhưng cảm giác đánh địch tám trăm, tự tổn hại một ngàn. Á… á… a… a]

 

[+1, phòng phát sóng khác thì vai chính công thụ ngược luyến tình thâm, cưỡng chế đánh dấu. Chỗ này biến thành vai chính công thụ vì gà rán, lẩu cay điên cuồng tranh đoạt ức chế. QAQ Mẹ ơi đây không phải cẩu huyết văn con muốn xem.]

 

[Mấy người không tò mò ai thắng à?]

 

[Đúng rồi, @LiễuCần, nói gì đi chứ]

 

[“Cười chớt, mấy người cho rằng chỉ bằng hắn bày quầy mà làm lệch lạc hoàn toàn cảm tình tuyến của vai chính công thụ à?" – Đáp lại bình luận kia.]

 

[Liễu Cần sao không nói, bộ trời sinh tính trầm mặc ít nói không thích nói chuyện hả. *che miệng cười*]

 

Tiểu Hồ á khẩu không trả lời được. Anh ta khó tin trừng mắt màn hình. Một lúc sau, mới run rẩy gõ chữ:

 

[Đây chỉ là bắt đầu thôi, sao biết sau này không xoay ngược lại hả? Cốt truyện mạnh lắm đó. Vai chính công thụ sao có thể vì gà rán lẩu cay mà trở mặt thật được, ngồi hóng xoay ngược cốt truyện lại!]

 

Cùng lúc đó, trước quầy ăn vặt. Chẳng ai hay biết trong phòng phát sóng trực tiếp ở một vị diện khác đang xảy ra tranh chấp kịch liệt. Các thực khách khí thế ngất trời ăn lẩu cay và gà rán, ranh giới rõ ràng, có ý tứ nước sông không phạm nước giếng.

 

Đột nhiên có một mùi hương nhài nhè nhẹ thổi quét toàn bộ quầy ăn vặt. Mùi hương không nồng đậm nhưng lại khiến người ta hoảng hốt khó hiểu. Một thiếu niên yếu đuối đột nhiên ngã xuống, mặt ửng hồng.

 

Trước đó, mọi người đều đắm chìm trong mỹ vị lẩu cay và gà rán, ăn uống vui vẻ nên không ai phát hiện ra ngay đến khi thiếu niên ngã xuống, mọi người mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Trong đám đông lập tức vang lên tiếng kinh hô:

 

"Omega, có Omega phát tình!"

 

"Trại hè có phòng y tế cách ly khẩn cấp, mau nâng cậu ta lên, đưa đến phòng cách ly chờ xe cứu thương."

 

"Beta đâu? Có Beta không? Alpha tất cả tránh xa ra."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sư sinh khu trại hè Long Đằng gần như toàn bộ là Alpha, nghe thấy Omega phát tình, lập tức kinh hoảng thất thố còn bên Tiểu khu Hà Đường có vài Beta, nghe vậy, mọi người lập tức đồng tâm hiệp lực nâng Omega ngất xỉu lên chạy về phía phòng cách ly nhưng tin tức tố Omega phát tình vẫn còn vương vấn trong không khí, khiến đám Alpha xao động không thôi.

 

Ngoài xao động, còn có một cảm xúc khác… kiêng kỵ. Mọi người không phải kẻ ngốc, đến lúc này cũng ý thức được vấn đề. Ban đầu họ cho rằng chỉ cần thành thật xếp hàng, sẽ có lẩu cay gà rán để ăn nhưng giờ tình thế đã đảo ngược.

Alpha bị tin tức tố Omega vây quanh, nếu không kịp thời tiêm thuốc ức chế sẽ bị dẫn dụ phát tình phải lập tức rời khỏi hiện trường, đeo vòng cổ chống cắn rồi cách ly. Thuốc ức chế chính là chìa khóa trực tiếp nhất để có gà rán lẩu cay!

 

Hôm nay xếp hàng ở quầy ăn vặt đã nâng cấp thành một trò chơi đói khát, một cuộc khủng hoảng ập đến. Khương Ốc Long nheo mắt, nhìn quanh che chặt túi… Trong túi anh ta có một ống thuốc ức chế đặc cấp, là tiện tay mang theo trước khi ra khỏi nhà.

 

Tin tức này phải giữ kín, không thể để ai biết, có thuốc ức chế mới có gà rán điều này rất quan trọng, nhanh chậm anh ta vẫn phân rõ. Đột nhiên, Lâm Phượng chọc vai anh ta, nôn nóng hỏi: "Này, cậu có thuốc ức chế không?"

 

Khương Ốc Long lập tức cảnh giác: "Tôi á? Tôi không có! Tôi cũng đang tìm đây, cậu tìm được thì gọi tôi một tiếng…"

 

Lâm Phượng và Phi Hổ nhìn nhau, hoài nghi hỏi: "Cậu thật không có?"

 

"Thật không có!" Khương Ốc Long một mực chối.

 

Ngoài anh ta ra, còn không ít người đang diễn. Bên khu trại hè Long Đằng có vài Alpha cao to thô kệch sợ hãi rụt rè khom lưng, túi rõ ràng giấu gì đó, lại trợn mắt nói dối:

 

"Tôi không mang thuốc ức chế!" Alpha số một ánh mắt do dự.

 

"Đáng giận." Alpha số hai kỹ thuật diễn tinh vi, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, che túi: "Tôi vừa qua kỳ mẫn cảm, hôm nay quên mang theo…"

 

Alpha số ba dứt khoát nằm bẹp xuống đất: "Không có, thật không có, n.g.ự.c phồng lên thế này á? Là cơ n.g.ự.c của tôi, thật không phải thuốc ức chế!"

 

"Không mang là không mang, ông trời có xuống hỏi tôi cũng không mang."

Các thực khách khác thấy bộ dạng giở trò của bọn họ, tức đến ngứa răng, nhưng không làm gì được. Đột nhiên, có người chỉ vào ông chủ Giản phía trước kêu lên: "Mẹ kiếp, mọi người quên rồi à? Ông chủ Giản cũng là Alpha!"

 

Ông chủ Giản cũng là Alpha, nghĩa là ông chủ Giản cũng sẽ bị tin tức tố Omega dẫn dụ phát tình. Mọi người nôn nóng nhìn về phía trước. Trên xe ba bánh, bên trái là hai nồi canh sôi sùng sục bên phải là chảo dầu tí tách. Giản Vân Lam múa may xẻng, thuần thục vớt thịt bò nhúng nồi, ánh mắt kiên định vô cùng, động tác thành thạo.

 

"Tôi á? Tôi không sao." Giản Vân Lam vỗ n.g.ự.c cười, tự tin nói: "Tôi không có cái loại dục vọng tầm thường đó."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com