Giản Vân Lam nhìn đống nguyên liệu bị lãng phí, trên mặt nở một nụ cười nhưng trong mắt cậu lộ ra tia sát ý nhàn nhạt. Giản Vân Lam không nói gì, chỉ im lặng nhìn Thao Thiết.
Người bình thường bị nhìn chằm chằm như vậy chắc sẽ nổi da gà, nhưng Thao Thiết thì khác. Sau khi chạm phải ánh mắt "nóng bỏng" của Giản Vân Lam, anh không nhịn được phải quay đi, tai hơi đỏ lên lẩm bẩm: "... Nhân loại ngươi nhìn bổn toạ như vậy làm gì."
Giản Vân Lam khó hiểu, anh nói cái gì vậy?
"Anh bị cấm túc vĩnh viễn khỏi phòng bếp." Giản Vân Lam đẩy Thao Thiết ra khỏi phòng bếp.
Thao Thiết lập tức không tình nguyện, anh bám lấy khung cửa bếp, sốt ruột: "Tôi hiểu rồi, cho tôi thêm một cơ hội nữa đi!"
Cả biệt thự đều đang bận rộn, Giản Vân Lam càng bận đến chóng mặt. Thao Thiết thật sự muốn giúp đỡ, điều này không phải anh giả vờ. Giản Vân Lam nhìn anh, thở dài.
Nửa tiếng sau dưới sự chỉ đạo của Giản Vân Lam, Thao Thiết đã có thể nhào bột thuần thục, không quá mạnh tay. Anh làm rất nhanh, từng cục bột trắng mịn nhanh chóng xuất hiện là một hung thú thượng cổ đủ tiêu chuẩn, dù hiện tại làm việc ở quầy ăn vặt, Thao Thiết cũng không hề lơ là việc rèn luyện.
Ngoài việc giúp đỡ ở quầy ăn vặt và sau bếp mỗi ngày, anh còn dậy từ 5 giờ sáng để tập thể hình, hít đất, đ.ấ.m quyền và đứng tấn luôn duy trì trạng thái tốt nhất để đối phó với mọi kẻ thù.
Thao Thiết mặc một chiếc sơ mi trắng, xắn tay áo lên khuỷu tay, dưới lớp áo là cơ bắp cuồn cuộn. Mái tóc bạc được buộc lên, ánh mắt chuyên chú dưới ánh sáng mờ ảo buổi sớm theo động tác nhào bột có thể thấy rõ cơ bắp cánh tay thật là một cảnh đẹp ý vui.
Hơn nữa, là kiểu đẹp trai mà không tự mình biết rất nhiều người hầu trẻ tuổi đều ngơ ngác nhìn Thao Thiết, không nhịn được nuốt nước miếng ngay cả Giản Vân Lam, người cuồng bày quầy cũng không nhịn được thưởng thức một lúc, sau đó cậu chợt nghĩ:
Nếu để Thao Thiết làm huấn luyện viên thể hình hoặc blogger, có phải sẽ kiếm được một khoản không?
Ông chủ Giản Vân Lam lòng dạ hiểm độc sờ sờ cằm dưới ánh mắt tán thưởng (lộ liễu) của Giản Vân Lam, Thao Thiết nhào bột càng hăng say, cả người kiêu ngạo như một con công.
Nhân loại, ngươi xem, ta thật sự rất giỏi mà!
Thao Thiết đắc ý nghĩ chờ bột được nhào xong, Giản Vân Lam phết dầu lên từng cục bột dùng màng bọc thực phẩm bọc kín để bột nghỉ chờ bột nở xong, có thể bắt đầu cán bột, cắt bột, hai miếng bột dài mỏng xếp chồng lên nhau. Giản Vân Lam dùng đũa ấn một chút, như vậy lát nữa chiên sẽ không bị rời ra.
Dưới sự giúp đỡ của quản gia, Giản Vân Lam bắc một cái chảo lớn lên bếp, đun nóng dầu, chờ dầu nóng già, liền thả miếng bột vào…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xèo xèo xèo!
Trong chảo dầu vang lên tiếng nổ lách tách, trên miếng bột nổi lên vô số bọt khí nhỏ, nhanh chóng chuyển sang màu vàng, phồng lên rất nhanh, chiếc quẩy trở nên vàng ruộm, da giòn xốp, béo ngậy có thể vớt ra rồi.
Mùi thơm ngào ngạt của quẩy, còn có tiếng dầu sôi sùng sục, gợi nhớ đến cảm giác buổi sáng sớm ngửi thấy mùi sữa đậu nành và quẩy ở đầu ngõ. Khiến mọi người không nhịn được liếc nhìn, khoang miệng tiết ra nước miếng... Thơm quá, muốn ăn.
"Mẻ quẩy đầu tiên, coi như bữa sáng cho mọi người đi, tôi mua sữa đậu nành về." Giản Vân Lam tuyên bố, như thể nghe thấy được tiếng lòng của mọi người.
"Yeah!" Mọi người hoan hô.
"Thiếu gia, cậu là thiếu gia tốt nhất trên đời." Quản gia lau nước mắt nói rất nhanh, biệt thự vang lên những tiếng tán thưởng không ngớt. Mỗi người có một cách ăn quẩy khác nhau, có người thích ăn trực tiếp, có người thích nhúng quẩy vào sữa đậu nành cho mềm rồi ăn, nhưng dù là cách nào, cũng đều rất ngon.
"Sao cái quẩy này lại có thể giòn xốp như vậy, bên trong lại rỗng ruột, ăn đã miệng..."
"Hoàn toàn không giống với quẩy bán bên ngoài, thơm nức, ngon tuyệt!"
"Các người biết gì chứ, phải nhúng vào sữa đậu nành mới ngon, mềm mại mà vẫn giòn, nhai lên còn có vị ngọt ngào của sữa đậu nành."
Thao Thiết và Hồ Đương Quy mỗi người được chia một chiếc quẩy. Hồ Đương Quy mấy ngày nay dường như đang bận việc gì đó, nhốt mình trong phòng ngay cả Giản Vân Lam cũng ít khi thấy cô.
Nhưng những hoạt động ăn uống miễn phí như thế này, Hồ Đương Quy đương nhiên sẽ không bỏ lỡ. Cô đẩy gọng kính tròn, đôi mắt to đen láy đảo quanh kẹp chiếc quẩy lên ngửi nhẹ lộ ra vẻ thỏa mãn còn Thao Thiết thì ngay từ khi cầm được quẩy, không sợ nóng, liền nhét thẳng vào miệng: "Nhai nhai nhai."
Thao Thiết trợn mắt ngạc nhiên. Ngon! Quẩy mới ra lò, nóng hổi, bên ngoài có một lớp dầu vàng óng cắn một miếng, có thể nghe thấy tiếng "rộp rộp", vỏ ngoài giòn xốp, bên trong rỗng ruột, càng nhai càng thấy thơm ngon.
Giản Vân Lam kiểm soát lửa gần như hoàn hảo làm cho chiếc quẩy giòn mà không bị cháy đạt đến trạng thái tuyệt vời, dầu nóng chảy tràn trong miệng khiến người ta vô cùng thỏa mãn nhúng vào sữa đậu nành lại là một hương vị hoàn toàn khác.
Sữa đậu nành làm cho quẩy mềm ra toàn bộ chiếc quẩy đều hút đầy sữa đậu nành tươi ngon, nhai lên thấy mềm mại, lại mang một chút giòn hòa tan bớt vị ngấy của quẩy.
Vì mỗi người chỉ có một chiếc quẩy, Thao Thiết sợ ăn xong sẽ không còn chỉ dám cầm quẩy cắn từng miếng nhỏ, so với vẻ ngoài nam thần cơ bắp cuồn cuộn cao gần 1m9 của anh, trông có vẻ hơi nhút nhát trông thật đáng thương.