Ngay giây tiếp theo, hiệu trưởng nhắm mắt, hạ quyết tâm. Trước ánh mắt khiếp sợ pha lẫn nôn nóng của mọi người, tay hiệu trưởng đang nắm hộp gà rán dần dần buông ra.
Khoảnh khắc ấy dường như kéo dài vô tận... lão Hứa nhắm nghiền mắt, hai hàng lệ tuôn rơi, trên mặt lộ vẻ thống khổ tột cùng, rồi bừng tỉnh ngộ:
"Thân này từ nay về sau đã rõ."
Ông ta hoàn toàn buông tay hộp gà rán rơi thẳng xuống thùng rác nhưng ngay giây tiếp theo một cơn gió thổi đến không phải cuồng phong, mà là gió nhẹ đặc trưng của ngày thu.
Gió mang theo chút se lạnh, cùng với hương thơm của món gà muối tiêu, không thể tránh né mà chui vào lỗ mũi lão Hứa... vị mặn nhẹ, hương dầu cùng vị tươi ngon của thịt gà xộc thẳng vào xoang mũi lão Hứa, lan tỏa đến từng tấc niêm mạc.
Trước mắt lão Hứa bỗng bừng lên ánh sáng trắng của thiên đường thơm quá. Con người ta thường vậy, càng đến lúc mất đi càng nhớ lại những chi tiết trân quý ví như thứ dầu này. Ông ta từng lớn tiếng tuyên bố với cả thế giới rằng loại gà rán rẻ tiền này chắc chắn dùng dầu cống rãnh.
Nhưng lúc này, mùi hương ấy khiến ông ta chợt nhận ra, đây đâu phải dầu cống rãnh đây là dầu hạt cải hảo hạng còn thêm chút mỡ heo trắng ngần. Thứ hương vị thuần hậu, thơm nức này chỉ có khi ăn Tết ở quê mới cảm nhận được, một hương dầu tinh khiết không hề pha tạp chỉ riêng hương dầu thôi cũng đủ khiến người ta hình dung ra những miếng gà bọc bột đang rung động giòn tan trong chảo dầu vàng ruộm, từ từ đổi màu còn cả món gà muối tiêu kia nữa... hương vị quen thuộc ấy trong nháy mắt kéo lão Hứa trở về những năm tháng xanh miết ba bốn mươi năm trước.
Khi ấy, ông ta chỉ là một đứa trẻ vô tư lự, tan học cùng bạn bè lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, trên lưng đeo chiếc cặp to tướng trong túi nắm chặt hai đồng tiền mẹ cho tiêu vặt. Khi ấy, quầy hàng bên đường đối với cậu bé mà nói cao lớn đến vậy, cậu bé phải kiễng chân mới thấy rõ những miếng gà trong chảo dầu.
Khi ấy, mỗi ngày tan học, cậu bé đều phải mua một phần gà muối tiêu, ba bốn đứa bạn góp tiền mới mua nổi một phần, mỗi đứa một miếng sang chảnh hơn thì uống thêm một ly trà sữa "Đài Bắc" đầy trân châu ngọt ngào nhưng thứ khiến người ta kinh diễm nhất vẫn là món gà muối tiêu vĩnh viễn không phai màu trong ký ức, cắn một miếng vào miệng thấy hơi nóng, lớp vỏ giòn tan thơm nồng, thịt gà nóng hổi... Mà giờ đây, hồi ức tươi đẹp ấy, theo miếng gà muối tiêu rời tay từng chút một rơi xuống vực sâu trong thùng rác theo gió tan biến.
Tim lão Hứa đau đớn như động đất. Không, ông ta không giữ được thanh xuân, chẳng lẽ đến chút mỹ vị cuối cùng này cũng không giữ được sao? Không! Ông ta vơ tay chộp được một miếng gà muối tiêu, bất chấp hình tượng nhét thẳng vào miệng.
Khoảnh khắc cho miếng gà muối tiêu vào miệng, quả nhiên giống như ông ta tưởng tượng, đầu lưỡi cảm nhận được hơi nóng. Răng cắn xuống lớp vỏ giòn tan tẩm muối tiêu vỡ vụn giữa hàm răng, thịt gà bên trong nhỏ nhắn vô cùng, nước thịt trào ra, vừa mềm vừa mọng... lớp vỏ vàng giòn cùng thịt gà thơm mềm, khi nhai nuốt không ngừng tiết ra nước sốt, hương vị gà muối tiêu tràn ngập trong miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuổi thơ của ông ta, đã quay lại nhưng chưa hoàn toàn trở lại hết. Ông ta chỉ nếm được một miếng gà muối tiêu, nhưng vẫn còn cả một hộp đầy ắp, vì sự vô tri của ông ta nó đang rơi xuống vực sâu thùng rác không thể để chuyện lãng phí như vậy xảy ra.
Gần như theo bản năng, lão Hứa cúi người chui vào thùng rác với dáng vẻ điên cuồng vội vàng vớt lấy phần gà muối tiêu kia... cũng đúng lúc này, phóng viên loay hoay mãi với chiếc máy móc, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng "đinh", camera khởi động.
"Thiết bị ổn rồi, tôi bắt đầu phát sóng lại đây."
Phóng viên nói. Mấy giáo viên bên cạnh ngơ ngác, vừa sợ sệt vừa xếp hàng, vừa nhìn hiệu trưởng ở cách đó không xa. Nghe thấy tiếng phóng viên, họ mới phản ứng lại, giống như hiệu trưởng lúc nãy, cố gắng ngăn cản: "Không, đừng chụp, đừng chụp mà!"
Nhưng đã muộn... camera độ phân giải cao đã ghi lại trung thực cảnh tượng này, và phát sóng trực tiếp cho hàng ngàn người xem trong phòng phát sóng trực tiếp.
Khán giả vốn đang xem phim tuyên truyền khu trại hè Long Đằng. Mọi người thảo luận sôi nổi. Trong hình, "đại diện học viên ưu tú" mặc đồng phục xanh đậm, tướng mạo tuấn mỹ, nhìn thế nào cũng giống người nửa quỳ trên đất nhặt gà rán ăn một cách điên cuồng mà họ đã thấy trong hình trước đó nhưng vì hình ảnh quá ngắn, mọi người vẫn chưa thảo luận ra kết quả, người nói phải, người nói không, bên nào cũng cho là mình đúng.
Rất nhanh, phim tuyên truyền lại chiếu đến cảnh hiệu trưởng khu trại hè Long Đằng lên sân khấu. Hiệu trưởng mặc vest giày da, tuy có chút lớn tuổi, nhưng giọng nói vẫn sang sảng, uy nghiêm.
Ông ta mỉm cười, giới thiệu: "khu trại hè Long Đằng của chúng ta có truyền thống học tập tốt đẹp, đặc biệt là đội ngũ giáo viên giỏi. Ví dụ như bản thân tôi đây, tốt nghiệp từ Đại học Harvard, từng miệt mài học tập và nghiên cứu giáo dục học để lấy bằng tiến sĩ ở Đại học Cambridge..."
[Trại hè to như vậy, chắc cũng chỉ có hiệu trưởng là bình thường. :))]
[Đúng vậy, học sinh đều điên cuồng quá... Đau lòng hiệu trưởng, cố gắng cả đời xây dựng trại hè, bị đám người điên này phá hỏng ha ha ha ha nhưng mà buồn cười quá]
[Đây chẳng phải là gián tiếp chứng minh gà rán ngon lắm sao?]