Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 177



Con chó lớn thân hình vạm vỡ, kiêu ngạo hơi ngẩng cằm, đôi mắt màu vàng kim tràn đầy vẻ lạnh lùng. Nó như một vị thần vương giáng thế, đi qua đám học sinh đang xô đẩy, thỉnh thoảng cất tiếng: “Ngao uông!”

 

Nơi con ch.ó lớn đi qua, đám học sinh đều đột nhiên bình tĩnh lại, phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng gì đó khủng khiếp còn không nhịn được run rẩy. Bọn học sinh nơm nớp lo sợ xếp hàng theo thứ tự.

 

Con chó lớn lúc này mới vừa lòng gật đầu.

 

Các giáo viên: “…”

 

A a a, thật là hỏng bét, uy tín của bọn họ còn không bằng một con ch.ó nhưng món gà rán này, sao nghe lại thơm đến vậy chứ? Ánh mắt của các giáo viên lại một lần nữa bắt đầu d.a.o động biết rõ là không vệ sinh, biết rõ là đầy chất phụ gia nhưng càng đến gần, mùi hương càng nồng đậm, vị mặn đặc trưng của gà muối tiêu theo hơi nóng từng đợt bay lên, khiến ý chí lực của người ta tan biến… Tiêu Tiêu thành thật xếp hàng trong đội ngũ.

 

Để đuổi theo đánh cho Phó Trường Phong một trận, cô ta đã phát huy hết năng khiếu của một vận động viên điền kinh, chạy nhanh hơn tất cả mọi người, lúc này đương nhiên xếp ở phía trước.

 

“Ông chủ ơi, cho tôi một phần gà muối tiêu.” Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói với Giản Vân Lam.

 

Giản Vân Lam: “Được.”

 

Rất nhanh, phần gà muối tiêu của Tiêu Tiêu đã được đưa đến tận tay. Hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi, gà muối tiêu vàng ruộm giòn tan, chỉ cần chạm nhẹ là vụn ra, còn rắc đầy muối tiêu và tiêu xay trong suốt…

 

“A…”

 

Đôi mắt cô ta lập tức sáng lên, vừa cầm lấy xiên tre định ăn thỏa thích. Một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta.

 

“A!”

 

Tiêu Tiêu giật mình hoảng sợ, tay run run.

 

Hiệu trưởng Hứa nhìn cô ta với ánh mắt quỷ dị, lẩm bẩm nói: “Gà rán… ai cho phép các em ăn gà rán… Học sinh nửa đêm trèo tường ra ngoài, tất cả đều phải kéo về nhốt lại.”

 

Tiêu Tiêu nuốt nước miếng, bất chấp tất cả, khẩn cầu nói: “Nhốt lại thì nhốt lại, nhưng trước khi nhốt thầy có thể cho em ăn gà rán được không ạ.”

 

Hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng. Ông ta không nói hai lời giật lấy hộp gà rán từ tay Tiêu Tiêu:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Còn gà rán… vừa không vệ sinh vừa không tốt cho sức khỏe, ta đại diện cho toàn thể giáo viên trại hè, tịch thu!”

 

Gà rán muối tiêu bị cướp đi. Trong đôi mắt sáng như nước mùa xuân của Tiêu Tiêu, lập tức ánh lên ánh mắt của một thợ săn, sát ý bừng bừng. Trước khi bị bảo an áp giải đi, cô ta vẫn quay đầu nhìn chằm chằm hiệu trưởng, như muốn khắc ghi khuôn mặt ông vào trong đầu… mà bên kia.

 

Hiệu trưởng cầm hộp gà muối tiêu, dưới ánh mắt thèm thuồng của học sinh và các giáo viên, mặt lạnh tanh đi về phía thùng rác. Nhiều học sinh, thậm chí cả giáo viên đều bị gà rán dụ dỗ, nhưng là một hiệu trưởng, ông ta phải làm gương tốt.

 

“Chẳng qua chỉ là gà rán thôi mà, hừ, ai mà chưa từng ăn gà rán chứ?”

 

Hiệu trưởng cố ý nói lớn tiếng:

 

“Các em không biết đâu, gà rán này chắc chắn dùng dầu cống rãnh, nghe thì thơm vậy thôi, chắc chắn không thiếu các loại chất phụ gia, tinh dầu…”

 

Hiệu trưởng nâng hộp gà rán, cố gắng đưa ra phía trước không cho mùi hương bay vào mặt mình. Ngoài miệng ông ta nói những lời lẽ chính đáng, trong đầu cũng không ngừng tự thôi miên:

 

‘Gà rán vỉa hè, không vệ sinh’, ‘Ai biết dùng cái gì để chiên’, ‘Nghe thì thơm, ăn cũng chưa chắc ngon’ nhưng đôi mắt, mũi và miệng của ông ta lại không nghe lời… Từ khoảnh khắc tiếp nhận hộp gà rán từ tay Tiêu Tiêu, ngũ quan của ông ta phảng phất không còn là của mình nữa.

 

Đôi mắt của hiệu trưởng bị hút chặt vào hộp gà rán, ngay cả khi tra điểm thi đại học bốn mươi năm trước ông ta cũng chưa từng nhìn nghiêm túc và cẩn thận đến vậy. Đôi mắt phảng phất hóa thân thành một máy quét tia X, đói khát tham lam bắt giữ từng chi tiết trên miếng gà rán:

 

Lớp vỏ giòn tan vàng rực, bóng loáng dầu mỡ, mỏng manh nhưng lại bao bọc chặt lấy phần thịt gà mềm mại bên trong còn có phần thịt gà mọng nước, bên ngoài phủ một lớp dầu bóng, nửa trong suốt, nước thịt tươi ngon chảy ra, trong hơi thở phảng phất mùi muối tiêu, lớp áo giòn tan, hương mỡ lợn… Đầu Lão Hứa không nhịn được càng ngày càng cúi thấp, càng ngày càng thấp.

 

Ục ục, ục ục.

 

Tay ông ta cố gắng muốn kéo hộp gà rán ra xa, nhưng đôi mắt và cái mũi lại bị gà rán hút chặt, thân thể như bị hai người khác nhau điều khiển, chính mình đang đánh nhau với chính mình.

 

Học sinh và các giáo viên: “…”

 

Đại não và cái mũi càng bị dụ dỗ, hiệu trưởng lại càng muốn nói lớn tiếng:

 

“Bán rẻ như vậy, nói không chừng thịt gà cũng là đồ đông lạnh, giả! Mọi người đừng mắc mưu!”

 

Lúc này, ông ta đã chạy tới trước thùng rác. Tay ông ta cầm hộp gà rán, chậm rãi vươn về phía thùng rác, mặt lại dán chặt vào hộp gà rán tham lam nhìn, dùng mũi hít hà từng chút hương thơm của gà rán. Trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của hiệu trưởng, biểu tình dữ tợn vô cùng cơ hồ là thống khổ, nghiến răng nghiến lợi nói:

 

“Hôm nay, tôi nhất định phải làm gương tốt, giống như những thói hư tật xấu ngang ngược kia… Không được…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com