Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 179



Ngay sau đó, hình ảnh phát sóng trực tiếp chợt lóe, phim tuyên truyền đột ngột dừng lại. Trong hình lại xuất hiện cảnh phóng viên truyền đến từ hiện trường trại hè. Một người đang bất chấp tất cả, liều mạng chui vào thùng rác.

 

Ít ai thấy người chui thùng rác mà có khí thế như vậy, cứ như thùng rác ấy chứa đựng trân bảo cả đời của ông ta, thứ ông ta trân trọng nhất. Người xem không khỏi nín thở, đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...

 

Một lát sau, người kia cuối cùng cũng thò đầu ra khỏi thùng rác. Trên đầu ông ta còn đội một vỏ chuối, mặt dính bùn nhưng trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn lại là vẻ vui sướng rạng rỡ.

 

Trong lòng n.g.ự.c ông ta, ôm chặt một hộp đóng gói. Người nọ nhẹ nhàng bò ra khỏi thùng rác, cởi bộ vest cao cấp, quý trọng lau chùi hộp đóng gói trong lòng, một lát sau, ông ta mới cẩn thận mở hộp ra lấy một miếng gà muối tiêu đưa vào miệng.

 

"Ưm..." Ông ta lộ ra nụ cười hạnh phúc vô cùng và khán giả cũng có thể thấy rõ mặt ông… Đây chẳng phải là hiệu trưởng mặc đồ tây, đi giày da bóng loáng trên đoạn phim quảng cáo không lâu trước đây sao được xưng là tốt nghiệp từ Harvard và Cambridge ngang nhau, nhiều năm dày công trong ngành giáo dục, làm gương tốt cung cấp cho học sinh những giáo viên ưu tú nhất, bồi dưỡng ra những phẩm chất cao thượng nhất.

Khán giả: [... Hả… hả?]

 

[??? Phụ huynh trại hè: Trả tiền đây]

 

[không phải diễn đấy chứ diễn hay là thật? Tôi hỏng mất.]

 

[Cười ch*t mất, điên quá, gà rán gì mà tự mang chức năng tẩy não vậy. a a a a]

 

[Dự cảm sẽ hot, lưu cái tên.]

 

[+10086]

 

... Giống như dự đoán của rất nhiều người xem.

 

Phát sóng trực tiếp diễn ra vào rạng sáng 4-5 giờ. Đến 8-9 giờ, ngày càng có nhiều người tỉnh giấc, thong thả mở Weibo lướt tin tức mới trong thành phố vào buổi sáng cuối tuần.

 

Và đoạn ghi hình phát sóng trực tiếp này, nhờ sự tương phản quá lớn trước sau, sự ma mị và điên cuồng đã thu hút ngày càng nhiều người tham gia chuyển phát bình luận và ha ha ha ha.

 

Đặc biệt là đoạn "phim tuyên truyền" được tung ra đúng thời điểm, tạo nên sự xung đột mạnh mẽ với thực tế, khiến tag #GàRánTrạiHèLongĐằng# leo lên top tìm kiếm...

 

Kết thúc một ngày bày quầy, Giản Vân Lam vui vẻ lái xe ba bánh về biệt thự nhà họ Giản.

 

Tuy rằng diễn biến hôm nay có hơi quá đà, quá đà đến mức không chỉ những học sinh trèo tường ra ngoài ngay cả giáo viên, thậm chí là hiệu trưởng cũng gia nhập hàng ngũ phát cuồng vì gà muối tiêu.

 

Đến lúc tuyên bố kết thúc bày quầy, nhìn những thực khách mắt phát lục quang, Giản Vân Lam thực sự lo lắng họ sẽ xông lên ôm mình gặm mất cũng may có Thao Thiết trấn giữ, không để bất cứ chuyện gì xảy ra.

 

Về đến biệt thự, cậu ngủ một giấc, đến mười một hai giờ mới tỉnh. Tỉnh dậy, Giản Vân Lam nằm trên giường lướt điện thoại.

 

Vừa mở Weibo, cậu đã ngây người bởi vì hai dòng tìm kiếm được Nhiệt Kỳ Kỳ sắp xếp lại đang treo lơ lửng:

 

#LẩuCayTiểuKhuHàĐường# và #GàRánTrạiHèLongĐằng#!

 

Giản Vân Lam suýt chút nữa nghi ngờ có ai đó đang giám thị cuộc sống của mình nguyên nhân sự việc bắt nguồn từ ngày hôm qua... Hôm qua, thành phố A đã xảy ra hai chuyện lớn leo lên top tìm kiếm.

 

Chuyện lớn thứ nhất đến từ tiểu khu Hà Đường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu khu Hà Đường nằm ở trung tâm thành phố, mấy năm gần đây vấn đề trị an ngày càng nghiêm trọng. Tuy rằng không có gì lớn, nhưng trộm cắp, cướp giật xảy ra thường xuyên, cấm mãi không dứt. Đến tối hôm qua, khu kinh doanh phụ cận tiểu khu Hà Đường đã xảy ra một vụ cướp có vũ khí.

 

Tiêu đề tin tức viết như sau:

 

[Vụ cướp có vũ khí ở trung tâm thành phố, bọn cướp bị bắt hết, hình cảnh ra quân nhanh chóng được cư dân mạng khen ngợi. Đội trưởng Vương trả lời phỏng vấn cho biết: Khi sự việc xảy ra, toàn đội đang chờ lẩu cay ở gần tiểu khu Hà Đường, nghi ngờ ông chủ quầy lẩu cay vì lưu manh quấy rối mà không dám ra quầy, hình cảnh hóa bi phẫn thành sức mạnh tiêu diệt…]

 

Giản Vân Lam: "..."

 

Giản Vân Lam có dự cảm không lành. Cậu click mở video phỏng vấn kia, dự cảm không lành đã được ứng nghiệm. Video đầu tiên là tóm tắt hiện trường vụ án. Vụ án xảy ra ở trung tâm thành phố, đúng vào thời điểm náo nhiệt nhất, dòng người rất đông, còn có nhiều người già yếu bệnh tật tình huống thực sự rất nguy hiểm.

 

Mấy tên cướp có vũ khí bắt c*c vài con tin giữa đám đông, vừa đòi tiền, vừa gào thét: "Tiền, đưa hết tiền ra đây!"

 

"Đừng giãy giụa, chúng tao có người ở đồn công an!"

 

"Ha hả, cảnh sát nào đánh lại được ông, giỏi thì b.ắ.n đi!"

 

"... Thế là tôi bắn." Hình cảnh lão Vương đối diện ống kính, lộ ra nụ cười hiền hậu.

 

Phóng viên: "..."

 

"Mọi người đều khen ngợi tốc độ ra quân lần này, nhờ hình cảnh đến kịp thời, quần chúng không ai bị th*ơng." Phóng viên hắng giọng, hỏi: "Đội trưởng Vương, có thể kể lại một chút, vì sao các anh lại có thể đến hiện trường nhanh như vậy không?"

 

Đội trưởng Vương nhìn về phía chân trời xa xôi, ánh mắt trở nên có chút phiền muộn. Người đàn ông kiên nghị không chịu khuất phục từ trước đến nay, giờ phút này lại lộ ra vẻ yếu đuối.

 

Phóng viên nội tâm chấn động, lập tức não bổ ra cốt truyện điện ảnh: Từng mất đi người yêu trong một vụ c*ớp có vũ khí ác tính, đó là tiếc nuối lớn nhất trong lòng vị anh hùng này. Ông ta cũng thề rằng không thể cho phần tử ngoài vòng pháp luật bất cứ cơ hội nào, phải luôn đến hiện trường vụ án trước tiên.

 

Sau lần đó, ông ta tuân thủ lời hứa, luôn đến hiện trường vụ án trước tiên cứu vô số sinh mạng nhưng người yêu của ông sẽ không bao giờ trở lại nữa... Hai mắt phóng viên ngấn lệ, đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón một câu chuyện bi tình tương tự:

 

"Đội trưởng Vương, ngài cứ nói đi, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi."

 

Đội trưởng Vương thở dài, nhéo nhéo mũi, buồn bã nói:

 

"Đêm nay vốn không phải ca trực của chúng tôi... Lúc vụ án xảy ra, toàn đội đang chờ lẩu cay của ông chủ Giản ở gần đó."

 

Phóng viên: "?"

 

Mấy hình cảnh khác cũng lộ ra vẻ bi thương pha lẫn phẫn nộ, lên án:

 

"Đúng vậy đúng vậy, ông chủ Giản vốn dĩ mỗi ngày 7 giờ đều tới, nhưng từ lần trước có lưu manh đến qu*y rối quầy, anh ấy liền không tới nữa, ô ô ô!"

 

"Lẩu cay của ông chủ Giản là món ngon tuyệt đỉnh trên đời này, nhiều ngày như vậy chưa được ăn lẩu cay, chúng tôi khổ lắm!"

 

"Đều tại đám lưu manh và bọn c*ớp kia, ông chủ Giản mới không tới..."

 

"Cho nên, chúng tôi hóa bi phẫn thành sức mạnh!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com