Sống lưng Lão Hứa nháy mắt cong xuống, ông ta hốt hoảng phí công che chắn ống kính, mắt đầy vẻ cầu xin: "Đừng, đừng chụp!"
Phóng viên: "Ách ừm..."
Vừa nãy chẳng lẽ không ai nói cho hiệu trưởng, đây là phát sóng trực tiếp sao. Tuy rằng là rạng sáng bốn giờ, không có nhiều người xem, nhưng trên đời này tóm lại vẫn có nhiều người rảnh rỗi.
Giữa đêm khuya như thế này, phát sóng trực tiếp thì hoặc là cảnh đêm trên cao hoặc là đủ loại video ru ngủ, hoặc là mấy người livestream tu tiên chơi game, một ngàn lẻ một kiểu.
Khi mọi người nhìn thấy một tiêu đề gọi là ‘Trại hè đêm khuya bắt học sinh trèo tường trốn’, đến từ phòng phát sóng trực tiếp của tin tức chính phủ Sóng Triều, lại không tò mò mà vào xem chứ?
Ít nhất, phòng phát sóng trực tiếp có năm sáu trăm người xem tò mò. Khi nhìn thấy hình ảnh đầy trời bay múa gà muối tiêu còn có mấy học sinh hình thù kỳ quái, có người mở rộng hai tay lệ nóng doanh tròng, có người bay múa hứng gà muối tiêu, có người nửa quỳ trên mặt đất run rẩy nhặt gà muối tiêu đưa vào miệng đặc biệt là người quỳ trên mặt đất kia.
Nhìn dáng vẻ cao ráo chân dài, đàng hoàng, ra dáng người, còn có một đôi mắt phượng vừa dịu dàng lại xinh đẹp. Trông giống như là nhân vật chính diện trong tiểu thuyết lại làm ra chuyện, lại… Khán giả tò mò, chuyển thành ghét bỏ và khiếp sợ.
[Thầy ơi, các người đây là trại hè hay bệnh viện tâm thần?]
[Trời ơi, đồ ăn ở trại hè này tệ đến mức nào vậy, học sinh đói đến phát điên rồi!]
[Thương thầy hiệu trưởng một giây.]
[+1]
Đúng lúc khán giả đang xem đến vui vẻ thì hình ảnh đột ngột cắt ngang.
Lời thuyết minh vang lên: “Khụ khụ, thiết bị phát sóng trực tiếp gặp trục trặc, xin quý vị khán giả tạm thời đừng nóng vội. Sau đây, chúng tôi xin chèn một đoạn phim tuyên truyền về khu trại hè Long Đằng.”
Khán giả đang xem: […]
Trong hình, đoạn phim tuyên truyền được quay rất chuyên nghiệp, mang dáng vẻ của một đội ngũ tinh anh, một học phủ cao cấp. Các lời lẽ tuyên truyền đều rất hoa mỹ, nào là “Ước mơ bắt đầu từ đây”, nào là “Đội ngũ giáo viên ưu tú, nền giáo dục cao cấp, tận tâm vì xã hội đào tạo một thế hệ công dân Alpha có tố chất tốt đẹp” chán c.h.ế.t đi được!
Không ít người xem đã định rời khỏi. Đột nhiên, trên phim tuyên truyền xuất hiện một người mặc đồng phục vừa vặn thu hút sự chú ý của mọi người. Đó là một nam sinh cao khoảng 1m8, tướng mạo tuấn mỹ vô cùng, mắt phượng ôn nhu, dáng người cao lớn.
Hắn nhìn vào màn ảnh, mỉm cười đúng mực, khiến ánh mặt trời mùa hè cũng phảng phất trở nên dịu dàng hơn. Hắn nói:
“Chào mọi người, tôi là Phó Trường Phong, học viên của khu trại hè Long Đằng năm nay. Sau đây, tôi muốn chia sẻ với mọi người một chút về những phẩm chất tốt đẹp mà tôi đã học được ở trại, đó là thành thật, khiêm tốn, lễ nhượng, tự hạn chế…”
Những người xem vừa định thoát ra vội vàng dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Từ từ đã!]
[???]
[Người này, đôi mắt này, cái tên này, quen quá quen quá quen quá, chẳng lẽ là…]
Trước quầy gà rán.
Kênh tin tức trực tiếp Sóng Triều chủ trương tính chân thực, trừ phi bất đắc dĩ mới không ngừng phát sóng nhưng sau khi bị hiệu trưởng xô đẩy vài cái, camera của phóng viên lại gặp vấn đề, không thể không tạm dừng sửa chữa: “Tôi sửa lại một chút đã.”
Lúc này lão Hứa mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta nhìn đám giáo viên đang ngơ ngác bên cạnh, lại nhìn đám học sinh đang phát cuồng vì gà rán ở đằng xa, rồi nhìn lại ông chủ quầy gà rán đang thản nhiên ăn vặt, không khỏi tối sầm mặt mày.
“Còn thất thần gì nữa, mau đi bắt người!” Hiệu trưởng giận dữ nói.
Các giáo viên lúc này mới hoàn hồn, định tiến lên: “À, đúng, đúng. Trại hè đã có lệnh cấm trèo tường, mấy đứa kia mau ôm đầu ngồi xuống cho ta!”
Đột nhiên, từ đằng xa lại một lần nữa có một đám người chạy tới. Đám người này đều mặc đồng phục trại hè, nhưng có người tóc tai bù xù như tổ chim, có người mặt mũi dính đầy bùn đen, còn có người trông như vừa chui ra từ hố phân, vừa chạy vừa chảy nước bùn ướt dầm dề… vừa chạy vừa la:
“Ông chủ gà rán ơi, ông chủ gà rán ở đằng kia kìa! Mọi người xông lên!”
“Ông chủ ơi, tôi muốn một phần gà rán! Ông chủ ơi, tôi muốn một phần gà rán!”
“Hắc hắc, thơm quá, không uổng công tôi nửa đêm đào hầm chui ra…”
Có giáo viên muốn tiến lên bắt người, lập tức bị đám học sinh điên cuồng hất cho một thân bùn đen, vị giáo viên đó choáng váng lùi lại. Đám học sinh lập tức chen chúc tới trước quầy gà rán, lúc chạy thì đồng tâm hiệp lực chạy về phía hạnh phúc nhưng khi bọn họ thật sự chạy tới quán, lập tức trở mặt, xô đẩy lẫn nhau, ồn ào náo nhiệt, ai cũng muốn chen lên trước để mua gà rán.
“Rõ ràng là tôi đến trước.”
“Vừa nãy đào hầm, nếu không phải lão tử kéo cậu một cái thì cậu đến ngửi mùi gà rán cũng không có đâu.”
“Tôi đuổi theo ông chủ gà rán ba ngày rồi, tôi mua trước!”
Mắt thấy một học sinh dính đầy bùn sắp chạm vào người Giản Vân Lam. Đột nhiên, không biết từ đâu nhảy ra một con ch.ó lớn màu bạc.