Úc Minh quay lại là vì để quên áo khoác ở phòng tiếp khách nhưng y vừa bước vào cửa liền thấy Phó Trường Phong đang nâng niu thứ gì đó, ăn một cách đầy kích động và vui sướng... nhiều năm qua đi, Úc Minh y chưa từng thấy Phó Trường Phong ăn món gì mà vui vẻ đến thế.
Phó Trường Phong tính tình tốt, lại rất tự chủ không hề đam mê chuyện ăn uống. Thỉnh thoảng Úc Minh còn ăn chút đồ ăn vặt nhưng Phó Trường Phong thì chẳng bao giờ động đến mấy thứ đó. Vậy mà lúc này, Phó Trường Phong lại nâng niu cái gì mà ăn ngon đến vậy?
Úc Minh không khỏi tò mò, rốt cuộc hắn đang ăn cái gì. Mấy ngày nay, từ khi quầy lẩu cay không còn bán, Úc Minh ăn không ngon miệng nữa, ăn cái gì cũng thấy nhạt nhẽo thấy Phó Trường Phong ăn ngon như vậy, cơn thèm thuồng trong Úc Minh trỗi dậy, y thuận miệng hỏi:
"Anh đang ăn gì đấy cho em nếm một miếng với."
Từ nhỏ đến lớn, Phó Trường Phong chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của Úc Minh.
Thậm chí nếu Úc Minh muốn hái sao ôm trăng, Phó Trường Phong cũng sẽ cố gắng đáp ứng chỉ là một yêu cầu nhỏ nhoi như nếm một miếng đồ ăn, Úc Minh đương nhiên cho rằng Phó Trường Phong sẽ không từ chối nhưng ngoài dự đoán... nghe thấy yêu cầu của Úc Minh, ánh mắt Phó Trường Phong chợt lóe lên, hắn đứng phắt dậy!
Gần như là phản ứng bản năng, hắn đậy kín túi giấy, ôm chặt gà rán vào lòng tư thế đầy bảo vệ.
"Không." Phó Trường Phong lạnh lùng từ chối: "Em đừng hòng!"
Gà rán.
Hắn vất vả lắm mới mua được, nên hắn muốn giấu đi để một mình thưởng thức, sẽ không cho ai hết.
Úc Minh: "…?"
Thấy vẻ kinh ngạc của Úc Minh, Phó Trường Phong mới nhận ra giọng mình hơi quá.
"Tiểu Minh, anh không có ý đó." Phó Trường Phong cố gắng hạ giọng: "Đây chỉ là gà rán bình thường thôi, không ăn được đâu với lại nguội hết rồi, sao anh nỡ để em ăn đồ lạnh."
Miệng thì nói không ăn được nhưng Phó Trường Phong lại nhanh chóng nhét hết gà rán vào miệng, nhồm nhoàm nhai.
Hộ thực.jpg
Hai má Phó Trường Phong phồng lên. Hắn vừa nuốt gà rán, vừa cười với Úc Minh: "Anh chuyển tiền cho em, em ra ngoài mua gì ngon mà ăn."
Úc Minh: "Ờ..."
Úc Minh không nói gì thêm, cầm áo khoác lên rồi xoay người ra cửa vẻ mặt có chút bực bội. Đóng cửa lại, Úc Minh thầm nghĩ, trong lòng mang theo chút khinh miệt. Hừ, gà rán chó má gì chứ so với lẩu cay của y thì có ngon bằng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giữa trưa 12 giờ, Giản Vân Lam ngái ngủ thức dậy. Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy, Giản Vân Lam mở app BOSS Zhipin, xem thông tin tuyển dụng y đã đăng:
[Nhân viên quản lý ruộng]
Không yêu cầu kinh nghiệm, tốt nghiệp cấp hai trở lên, làm toàn thời gian, trả lương theo ngày.
Mô tả công việc chi tiết: Quản lý ruộng cho ông chủ quầy ăn vặt, vận dụng kỹ năng trồng trọt phong phú, gieo trồng các loại cây nông nghiệp.
Một ngày trôi qua, Giản Vân Lam vẫn chưa nhận được đơn xin việc nào việc này cũng bình thường thôi, phần lớn mọi người trên trang web này đều tìm việc liên quan đến khoa học kỹ thuật, nhân viên văn phòng, ai mà tinh thông làm ruộng thì đi làm nông dân ở quê chẳng phải tốt hơn sao?
Giản Vân Lam chỉ nhận được một tin nhắn duy nhất từ một sinh viên mới ra trường ngành xây dựng gỗ đang tuyệt vọng, có chứng chỉ kỹ sư nói chỉ cần có tiền thì việc gì cũng làm nhưng Giản Vân Lam thấy đối phương không có kinh nghiệm làm ruộng thực tế, đành tiếc nuối từ chối khéo.
Xem app một hồi vẫn không có kết quả, Giản Vân Lam thở dài, rời giường rửa mặt thay quần áo.
"Thiếu gia, chúng tôi đã chuẩn bị xong bữa trưa." Quản gia xuất hiện, khom người nói.
"Tôi đi chợ một chuyến." Giản Vân Lam lắc đầu: "Hôm nay tôi muốn tự mình chọn đồ."
Mấy hôm trước Giản Vân Lam dậy muộn quá, không kịp đi chợ mua đồ ăn. Là ông chủ quầy ăn vặt nên cậu vẫn tự mình đi mua nguyên liệu cho yên tâm nên hôm nay Giản Vân Lam cố ý đặt báo thức, chỉ ngủ bảy tiếng, 12 giờ đã rời giường.
Cậu muốn tự mình đi mua thịt gà. Mấy hôm trước thịt gà là Hồ Đương Quy mua cũng không phải là không ngon, chỉ là... Hồ Đương Quy cứ lén ăn vụng thịt gà sống, Giản Vân Lam sợ cô ăn no quá.
Một giờ chiều.
Giản Vân Lam lái xe ba gác đến chợ. Vì địa điểm bày quầy chuyển đến khu trại hè Long Đằng, nên Giản Vân Lam cũng đổi chợ không còn là cái chợ cậu hay đi khi bán lẩu cay nữa. Đây là một khu chợ ở ngoại ô, rất lớn giữa trưa cũng hơi vắng người.
Giản Vân Lam vừa bước vào, các chủ sạp đã ra sức mời chào:
"Sen tươi đây. Ai đi ngang qua ghé vào xem đi."
"Ông chủ ơi, cá nhà tôi tươi ngon lại to, nấu canh thì tuyệt cú mèo."
"Ngô, rau xanh, cà rốt..."
Nhưng ở đây hình như không ai nuôi gà. Giản Vân Lam đi một vòng mà không thấy ai bán thịt gà tươi, chỉ có hai hàng bán thịt gà đông lạnh giá rẻ nhưng Giản Vân Lam không muốn dùng gà đông lạnh để qua loa với khách.