Gà rán vẫn phải dùng thịt gà tươi mới ngon. Khi Giản Vân Lam định bụng có lẽ phải đi chợ khác thì một tiếng kêu "cục… cục" phát ra từ một quầy hàng thu hút sự chú ý của cậu.
Giản Vân Lam nhìn về phía đó cách không xa là những con gà trong lồng trông béo múp míp, tinh thần rất tốt, lông cánh toàn thân đều có màu vàng óng rõ ràng là gà ta thả vườn.
Ngồi sau lồng gà là một người đàn ông trung niên giản dị, lưng hùm vai gấu, cơ bắp cuồn cuộn mặc bộ quần áo công trường vá chằng vá đụp, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lồng gà. Giản Vân Lam thấy gà có vẻ ngon, vừa định bước tới thì bị bà chủ hàng rau bên cạnh kéo lại.
"Ông chủ, anh mới đến à? Tôi khuyên anh đừng mua gà ở đó, nếu anh muốn mua gà ta thả vườn thì ra phía nam kia cũng có." bà chủ hàng rau vẻ mặt khác thường, nhỏ giọng nói:
"Cái người bán gà kia kỳ quái lắm, có chút điên điên khùng khùng, mấy người bán ở chợ này không ai thích ổng đâu."
Giản Vân Lam trầm ngâm một lát rồi nói: "Cảm ơn chị, tôi sẽ chú ý."
Trước nguyên liệu nấu ăn tươi ngon chất lượng tốt. Giản Vân Lam là vô địch. Bà chủ hàng rau thấy cậu đã quyết tâm thì không khuyên nữa, chỉ lắc đầu ngao ngán.
Giản Vân Lam đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, hỏi: "Chào anh, gà này bán thế nào?"
Người đàn ông trung niên đang lẩm bẩm gì đó. Một lúc lâu sau, ông ta mới như nghe thấy tiếng của Giản Vân Lam, chậm rì rì ngẩng đầu lên.
Người đàn ông trung niên nhìn anh, ngơ ngác nói một con số, lắp bắp chào hàng: "Gà nhà tui nuôi thả vườn Hắc Bạch Vô Thường, phán quan, Diêm Vương gia ăn đều nói... đều nói ngon."
Giản Vân Lam: "..."
Hình như đúng là có hơi điên khùng. Ông ta chào hàng kiểu này thì ai dám mua chứ đây là gà cho người c.h.ế.t hay cho người sống ăn vậy nhưng... Giản Vân Lam dám mua. Rốt cuộc, chất lượng gà này đúng là gà ngon.
Chủ có thể điên điên khùng khùng, nhưng điều đó không thể che giấu sự thật là gà chất lượng tốt. Cậu sẽ chế biến con gà này thành món gà rán ngon nhất.
"Tôi mua hết, anh có làm thịt luôn không?" Giản Vân Lam hỏi.
"Làm, làm." Ánh mắt người đàn ông trung niên trở nên vui mừng khôn xiết, ông ta đứng phắt dậy, liên tục khom lưng với Giản Vân Lam: "Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ đã mua gà của tui, anh đúng là người tốt, lão Ngưu này sẽ nhớ kỹ anh..."
Người đàn ông ôm lồng gà xoay hai vòng, rồi gọi điện thoại cho ai đó, lắp bắp nói: "Lão Mã, tui bán, bán được gà rồi, tụi mình có tiền, có tiền thuê luật sư kiện đốc công."
Giản Vân Lam nhìn bộ quần áo cũ nát, khuôn mặt phong trần của người đàn ông, lại nghe thấy câu "thuê luật sư kiện đốc công", trong lòng bỗng thấy chạnh lòng. Thời buổi này ra ngoài kiếm sống, ai cũng không dễ dàng gì... Vì thế, khi chuyển tiền, Giản Vân Lam cũng lặng lẽ chuyển thêm một chút.
Khi quay trở lại biệt thự nhà họ Giản, Giản Vân Lam đang định bắt đầu chuẩn bị cho việc ra quầy tối nay thì Thao Thiết đột nhiên đi tới. Người đàn ông tóc bạc cao lớn, dường như đang rối rắm điều gì, ngập ngừng hỏi: "Nhân loại, ngươi, hiện tại ngươi có rảnh không?"
Giản Vân Lam nhướng mày: "Sao vậy?"
Đôi mắt vàng đồng của Thao Thiết hơi nhíu lại, trầm giọng nói:
"Chuyên gia uy tín nói, tỷ lệ ch*t khi bán gà rán cao tới 100%, tất cả những người từng bán gà rán trên địa cầu cuối cùng đều sẽ ch*t, hơn nữa dầu nóng bản thân nó là chất gây ung thư, sự tồn tại của nó không có ý nghĩa gì mà còn mang đến nguy hiểm…"
"Từ từ." Giản Vân Lam cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, không thể không ngắt lời anh: "Vậy ý của ngươi là?"
Thao Thiết khó mở lời. Thao Thiết chịu đủ rồi những cơn ác mộng mỗi đêm Giản Vân Lam bị dầu nóng b.ắ.n vào người không chỉ trong mơ, ngay cả khi ban ngày lúc anh chơi điện thoại, các loại phần mềm đều đẩy cho hắn những thông tin liên quan đến sự nguy hiểm của gà rán.
Mấy cái tài khoản marketing đều nói đó là chuyên gia uy tín, Thao Thiết càng xem càng thấy ghê người nhân loại này vốn đã yếu ớt như vậy. Gió táp mưa sa cũng dễ ch*t, huống chi là gà rán một việc nguy hiểm như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Do dự một hồi lâu, anh mới kéo kéo vạt áo Giản Vân Lam, ra vẻ không quan tâm nói: "Hôm nay ngươi bày quầy... mang theo bổn toạ."
Nếu có chuyện gì xảy ra, anh có thể bảo vệ cậu. Giản Vân Lam nhìn vành tai hơi ửng đỏ của Thao Thiết nghĩ thật là kỳ quái.
Một lúc lâu sau, Giản Vân Lam bỗng nhiên lóe lên linh quang, vỗ tay: "Anh muốn tăng ca kiếm thêm tiền à?"
Thao Thiết: "..."
Nhìn Thao Thiết, Giản Vân Lam nhớ đến người đàn ông bán gà kia. Một người già đầu như Thao Thiết, mấy vạn tuổi rồi mà vẫn chưa có gia đình, long nhong lận đận trong xã hội, có lẽ càng cần tích cóp tiền để lập nghiệp... cũng không dễ dàng gì.
Giản Vân Lam cảm khái.
"Cũng được, vậy hôm nay ra quầy anh cũng đến đi, tôi trả tiền tăng ca cho anh."
Thao Thiết: "."
Thao Thiết nhìn bóng lưng vui vẻ rời đi của cậu, đôi mắt vàng đồng tràn đầy bực bội.
"... Đầu gỗ."
Anh thấp giọng nói. Cùng lúc đó, khu trại hè Long Đằng. Hiệu trưởng nhìn báo cáo trong tay, hận không thể rèn sắt thành thép mà đập bàn: "Hay lắm... Cái lũ nhãi ranh không nên thân này, cảnh cáo hết lần này đến lần khác mà vẫn chứng nào tật ấy hả"
Đúng vậy.
Gần đây, sau khi "Kế hoạch mồi nhử" tức là kế hoạch hợp tác với ông chủ quầy ăn vặt chính thức được thực hiện, bọn họ đã bắt được rất nhiều học sinh trộm trèo tường ra ngoài bắt được, nhưng bọn chúng không hề thay đổi.
Báo cáo cho thấy, những học sinh bị bắt một lần, ngày hôm sau lại trèo tường ra ngoài, thật là không coi ông ta ra gì! Hiệu trưởng tức đến tóc đứng râu run:
"Dạy thế nào cũng không nghe, bộ dạng này của chúng nó, đến một ngón tay của Phó Trường Phong cũng không bằng."
Giáo viên trực ban ở bên cạnh đồng tình phụ họa: "Phó Trường Phong mới là tấm gương của trại hè, bọn chúng... hừ."
Nghĩ đến Phó Trường Phong, nội tâm hiệu trưởng và các giáo viên mới hơi bình tĩnh lại. Bọn họ tin rằng, dù ai bị quầy ăn vặt kia dụ dỗ trèo tường chỉ có Phó Trường Phong là tuyệt đối không sa ngã.
"Thế này đi." hiệu trưởng thở dài: "Tối nay tôi sẽ đích thân ra tay bắt người, nhất định phải chấn chỉnh cái thói hư tật xấu này!"
Bốn giờ chiều, biệt thự nhà họ Giản.
Người đàn ông trung niên tên lão Ngưu mang gà đã làm sẵn đến. Ở chợ gà đều còn sống, người đàn ông bán gà tên lão Ngưu nói ông ta làm thịt luôn, Giản Vân Lam liền cho ông ta địa chỉ nhà mình điều khiến Giản Vân Lam kinh ngạc là.
Cậu mở cái thùng lớn mà người đàn ông mang đến ra xem bên trong gà không chỉ đã mổ bụng, thậm chí còn nhổ lông hoàn toàn sơ chế sạch sẽ. thậm chí cánh gà, đùi gà, thịt ức gà... những bộ phận có thể ăn đều được phân loại chỉnh tề gần như giống hệt như mua ở siêu thị.
"Ông chủ, tui làm hết cho anh rồi đó, gà này ngon lắm tươi nhất luôn, anh cứ việc làm đầu bếp mà chế biến thôi!"
Người đàn ông mặc bộ đồ công nhân màu lam rách nát cười hiền hậu, gãi đầu... xem ra, ông ta thấy Giản Vân Lam ở biệt thự sang trọng như vậy thì hiểu lầm, cho rằng cậu mua gà về cho đầu bếp trong nhà làm nhưng thật ra chính Giản Vân Lam mới là đầu bếp chính.
"Cảm ơn anh, Ngưu tiên sinh." Giản Vân Lam nói: "Anh còn nhiều gà không? Tuần này, ngày nào tôi cũng muốn mua của anh."
Ánh mắt lão Ngưu sáng lên, vội vàng gật đầu, vui mừng khôn xiết nói: "Có, có, ông chủ muốn bao nhiêu cũng có."