Em ấy trở nên trầm mặc, kỳ quái luôn tự phong bế mình, chuyện gì cũng muốn tự mình làm mọi thống khổ đều tự mình gánh chịu. Thiếu niên luôn lặng lẽ một mình l.i.ế.m láp vết thương như vậy khiến Phó Trường Phong đau lòng cũng khiến Phó Trường Phong luân hãm… nhưng Úc Minh trước mắt lại là một bộ dáng khác.
“Em phân hoá hai ngày trước, hai ngày nay bận quá quên nói với anh.”
“À đúng rồi anh, em mang dưa hấu cho anh nè, trời nóng thế này anh huấn luyện mệt thì ăn giải khát.”
Úc Minh cao hứng nói, đặt dưa hấu lên khuỷu tay bắp tay cường tráng căng lên.
Rắc! Dưa hấu nứt ra. Nước dưa hấu màu đỏ b.ắ.n tung tóe ra, b.ắ.n lên mặt Phó Trường Phong.
Phó Trường Phong: “…”
Sống lâu như vậy, lần đầu tiên hắn nghe thấy tiếng dưa hấu nứt. Úc Minh đưa nửa quả dưa hấu cho Phó Trường Phong, còn chu đáo đưa qua một chiếc muỗng dùng một lần.
Phó Trường Phong trầm mặc nhìn dưa hấu và cái muỗng trong tay. Trên quả dưa hấu kia, còn có những vết rạn nứt không theo quy tắc do bị bẻ mạnh… Úc Minh đây đâu phải là phân hoá đây là biến dị thì có!
Phó Trường Phong nhắm mắt, hít sâu nỗ lực làm mình bình tĩnh lại. Khi mở mắt ra lần nữa, người anh trai Alpha ôn nhu tự giữ lại trở về. Mắt phượng nghiêm túc nhìn Úc Minh, Phó Trường Phong dịu giọng hỏi:
“Tiểu Minh, dạo này em thế nào, có gặp được ai thú vị không?”
Không ngờ, nghe thấy câu hỏi này, Úc Minh đột nhiên hưng phấn lên.
“Em gặp được một người mà em đặc biệt đặc biệt kính ngưỡng.” Úc Minh vui vẻ nói: “Chính là ông chủ Giản. Anh ấy dạy em cái gì mới là cường đại thực sự, anh ấy quả thực là một tia sáng…”
Úc Minh thao thao bất tuyệt kể. Phó Trường Phong càng nghe, trong lòng càng hụt hẫng. Khi nói đến ‘ông chủ Giản’ này, ánh mắt Úc Minh đột nhiên sáng lên, ánh nắng sớm khoác lên người em ấy, cả người em ấy tỏa sáng rực rỡ.
Úc Minh nghiêm túc nói, từng việc từng việc kể ra ưu điểm và sự tích của ông chủ Giản. Ví dụ như ông chủ Giản rất thiện lương, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, dùng tin tức tố đánh lui bọn côn đồ. Ví dụ như ông chủ Giản rất cường đại, sẽ không bị mưa gió bên ngoài lay động, nhiệt tình của anh ấy đối với lý tưởng không ai sánh bằng. Ví như lẩu cay của ông chủ Giản ngon đến cực hạn, khiến người ta hồn xiêu phách lạc…
Phó Trường Phong ngẩn ra: “Từ từ, em nói cái gì?”
“Lẩu cay?”
“Đúng vậy, lẩu cay của ông chủ Giản là lẩu cay ngon nhất trên đời.” Úc Minh vừa nói, nước miếng đã chảy ròng ròng:
“Nước canh đậm đà cay nồng, ba chỉ bò cuộn nạc mỡ xen kẽ, còn có dạ dày giòn sần sật… húp sùm sụp.”
“Nhưng mà, đã hai ngày nay ông chủ Giản không đến nữa.”
Tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt Úc Minh ảm đạm xuống. Ánh sáng bao phủ trên người y cũng đột nhiên biến mất, cặp mắt kia trở nên mờ mịt.
Ông chủ Giản không đến bày quầy… Chuyện này, giáng một đòn nặng nề vào Úc Minh, thậm chí toàn bộ tiểu khu Hà Đường. Ban đầu mọi người cho rằng, ông chủ Giản không đến là vì bọn côn đồ hoành hành bên kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho nên hai ngày nay, Úc Minh cầm đầu, cư dân tiểu khu Hà Đường cầm vũ khí lên, xử lý hết tất cả hang ổ của bọn côn đồ gần đó. Vì tiểu khu Hà Đường xây dựng một bầu không khí bày quầy tốt đẹp nhưng, ông chủ Giản vẫn như cũ không trở lại rốt cuộc là vì cái gì, ông chủ Giản không trở lại? Vì sao vì sao vì sao vì sao…
“Em rất nhớ anh ấy, mọi người đều rất nhớ anh ấy.”
Đôi mắt Úc Minh mờ mịt, giọng nói có chút khàn: “Anh, không giấu gì anh, vì được gặp lại quầy ăn vặt của anh ấy, em nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.”
Phó Trường Phong nghe xong, trong lòng như bị đổ nghiêng bình dấm chua, ngũ vị tạp trần, khinh miệt và không cam lòng giao thoa nảy lên trong lòng. Chẳng qua chỉ là một quầy lẩu cay thôi sao?
Chẳng qua chỉ là một ông chủ quầy ăn vặt bình thường thôi sao. Phó Trường Phong cùng Úc Minh lớn lên cùng nhau bao nhiêu năm như vậy, nhưng Úc Minh chưa bao giờ dùng ánh mắt thâm tình như vậy để nói về anh chỉ là một quầy lẩu cay ăn vặt hèn mọn.
Quầy ăn vặt… Đột nhiên, Phó Trường Phong nghĩ tới điều gì, đôi mắt phượng nhạt màu hơi hơi nhíu lại. Hắn kéo kéo khóe môi, sờ sờ thứ gì đó trong túi. Phó Trường Phong lười biếng dựa người ra sau.
Từ nay về sau, vô luận Úc Minh miêu tả như thế nào, miêu tả lẩu cay của ông chủ Giản kia đến cỡ nào ngon Phó Trường Phong cũng không hề ghen ghét. Hắn chỉ cảm thấy buồn cười.
“Lẩu cay của ông chủ Giản, chính là món ăn vặt ngon nhất trên đời này.” Úc Minh hướng tới nói.
“Ha ha ha… Được, em nói sao cũng được.”
Phó Trường Phong ôn nhu dung túng cười, nước mắt cũng trào ra, ánh mắt có vài phần trào phúng. Phó Trường Phong xoa xoa túi mình. Trong túi, có một cái đùi gà rán mà hắn lặng lẽ giấu đi.
Quầy gà rán ngon như vậy, hắn không nỡ ăn hết liền trộm giấu một cái, muốn để đến giữa trưa thưởng thức tỉ mỉ. Lớp vỏ ngoài giòn rụm màu vàng kim, thịt gà tươi mới mềm mại, cắn một miếng nước sốt trào ra, chấm với xốt tartare chua ngọt thoải mái thanh tân… đến nỗi cái thứ lẩu cay chó má gì đó mà Úc Minh ba hoa chích chòe so được với gà rán của anh ngon sao?
Ông chủ quầy gà rán mở cửa lúc bốn giờ sáng mới là vua của các quầy ăn vặt ở thành phố này. Tuy rằng Phó Trường Phong chưa gặp qua đối phương, nhưng hắn đã có thể chắc chắn… cái tên ông chủ Giản lẩu cay gì đó, đến một ngón tay của ông chủ gà rán cũng không sánh bằng!
Nửa tiếng sau.
“Anh, đã hết giờ thăm hỏi hết rồi, em đi trước đây.”
Úc Minh thở phào một hơi, từ biệt Phó Trường Phong. Phó Trường Phong cười nhạt gật đầu. Cuối cùng, Úc Minh đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Cộp.
Cửa đóng lại. Giây tiếp theo, Phó Trường Phong rốt cuộc không thể kiềm chế dục vọng trong lòng, muốn phát tiết hết thảy ra ngoài, hốc mắt hắn đỏ lên, môi mỏng mím chặt móc túi giấy đựng đùi gà rán ra, mở ra, hung hăng cắn một ngụm.
A… cho dù qua vài tiếng đồng hồ, gà rán đã lạnh nhưng vị vẫn mỹ diệu, lớp vỏ ngoài giòn rụm, bên trong mềm mại nhiều nước, một ngụm cắn xuống, dầu mỡ chảy tràn trong khoang miệng. Quá! Ngon!
Phó Trường Phong nhắm mắt tinh tế thưởng thức mỹ vị kia, nhịn không được lại mút một chút ngón tay cái cũng chính là vào lúc này.
Úc Minh đáng lẽ đã rời đi lại quay lại: “Anh, hình như em để quên áo khoác ở đây, từ từ, anh đang ăn gì vậy?”
Úc Minh tò mò nhìn đồ vật trong tay Phó Trường Phong: “Vừa hay em chưa ăn sáng… cho em nếm một miếng với.”