Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 168



Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.

 

Những chuyện điên cuồng ở phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam xảy ra quá nhiều, nên khán giả nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu chờ mong cốt truyện mới.

 

[Úc Minh đến thăm tù, vai chính công thụ sắp gặp mặt!]

 

[Không biết Phó Trường Phong nhìn thấy Úc Minh cơ bắp cuồn cuộn sẽ có cảm tưởng gì...]

 

[Mong chờ mong chờ mong chờ. :)]

 

[Tuy rằng Úc Minh hiện tại là Alpha, nhưng tình cảm thầm kín của Phó Trường Phong dành cho cậu ấy nhiều năm như vậy không thay đổi. Hai người nhất định sẽ va ch*m ra những tia lửa kịch liệt hắc hắc hắc]

 

[Chúng tôi thích hóng cốt truyện cẩu huyết, cuối cùng cũng quay lại rồi sao. *lau nước mắt*]

 

Trại hè Long Đằng.

 

Tối hôm qua sau khi ăn xong gà rán, Phó Trường Phong và Liễu Cần đã trèo tường trở về ký túc xá trước khi thầy giáo đến, nên không bị bắt. Trèo tường bị bắt được thì hôm nay cũng bị nhốt lại như thường, người nhà bạn bè đều không thể đến thăm hỏi.

 

… Lúc ăn gà rán, Phó Trường Phong thật sự có vẻ hơi đáng sợ, Liễu Cần một hồi lâu không dám đáp lời hắn, cũng may, theo thời gian trôi đi Phó Trường Phong dần dần trở lại bình thường.

 

Đôi mắt hắn không còn hiện ánh lục quang, hành vi cử chỉ cũng một lần nữa trở nên bình tĩnh, ngữ khí ôn hòa tiến thối có chừng mực. ngay cả cuốn “Bác Dịch Luận” kia cũng bị hắn một lần nữa cầm về tay.

Phó Trường Phong ôn nhu tự giữ như hiện tại khác hẳn một trời một vực so với người đàn ông tối hôm qua điên cuồng ăn gà rán, vừa gặm vừa hút còn l.i.ế.m ngón tay.

 

Có lẽ, Phó Trường Phong ngày hôm qua chỉ là đột nhiên bị quỷ ám, mới biểu hiện ra bộ dáng kia? Liễu Cần dần dần tự thuyết phục mình, bởi vậy, cũng dám bắt đầu trêu ghẹo Phó Trường Phong:

 

“Cậu với em trai cậu lớn lên cùng nhau, cậu là Alpha, em ấy là Omega, chẳng phải trời tác hợp lương duyên sao?”

 

Ngày đầu tiên trại hè khai mạc, trước khi mọi người bị tịch thu điện thoại, người trong ký túc xá đều thấy hình nền điện thoại của Phó Trường Phong là ảnh chụp chung của anh với một thiếu niên thon gầy xinh đẹp.

 

Thiếu niên kia tướng mạo thanh tú, đôi mắt rất sáng ngời đứng chung với Phó Trường Phong cao lớn anh tuấn, trông rất xứng đôi. Trong ảnh chụp, thiếu niên nhìn thẳng vào màn hình, tay cầm ly trà sữa cười đến vui vẻ nhưng Phó Trường Phong lại nghiêng đầu nhìn thiếu niên, ánh mắt ôn nhu giấu giếm thâm tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ban đầu mọi người đều cho rằng đó là người yêu của Phó Trường Phong, sau khi hắn làm sáng tỏ mới biết, hóa ra chỉ là cô nhi con của chiến hữu mà cha Phó nhận nuôi nhưng mà sao… hai người đã không có quan hệ huyết thống, lại không ở cùng một sổ hộ khẩu.

 

Nói dễ nghe một chút, đây là thanh mai trúc mã. Nói khó nghe, cái này gọi là con dâu nuôi từ bé chỉ là đáng thương cho thiếu niên trong ảnh chụp, phỏng chừng sớm muộn gì cũng phải kết hôn với Phó Trường Phong, cũng không nhất định có thể làm công việc mình thích.

 

Phó Trường Phong khẽ nhíu mày: “Đừng nói bậy.”

 

Tuy rằng nói như vậy, nhưng biểu tình của Phó Trường Phong không hề có chút chán ghét rõ ràng nào, thậm chí mang theo chút ngầm đồng ý. Liễu Cần nhìn kỹ biểu tình của hắn dần dần nhận ra chút không bình thường… Ồ!

 

Ngụy khoa chỉnh hình, ABO, cường A nhược O, trăm phần trăm xứng đôi, kích thích.

 

“Tớ nói bậy chỗ nào? Chẳng lẽ em ấy không phải Omega?” Liễu Cần nháy mắt vài cái: “Nhìn ảnh chụp của cậu xem, em trai cậu lớn lên vừa tinh xảo lại xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn chắc chắn sẽ phân hoá thành Omega, tớ nói chứ Phó ca, cậu thật là may mắn……”

 

Liễu Cần vừa nói vừa xoay người, đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng phải một người. Người nọ phi thường cao lớn, mặc áo thun trắng đơn giản và quần túi hộp, cả người cơ bắp rắn chắc mà đẹp, đặc biệt là bắp tay kia, nhìn thôi đã tràn ngập cảm giác lực lượng.

 

Điều dẫn người chú ý nhất là khí thế trên người y cường đại lại sắc bén, đặc biệt là cặp mắt đen nhánh kia, lộ ra mũi nhọn như hung thú ngủ đông, rũ mắt nhìn người ngay cả Liễu Cần là một tráng hán, ở trước dáng người và khí thế kia cũng thấy mình thấp bé hơn hẳn, có chút chột dạ… M* ơi, tuyệt thế đại mãnh A, cảm giác một quyền có thể đánh bay hắn ba người.

 

“Xin lỗi nha, anh bạn.” Liễu Cần theo bản năng bắt đầu xin lỗi: “Tôi không để ý, không biết anh đứng ở đây…”

 

Người nọ cong mắt, lắc đầu nói: “Không có gì.”

 

Giây tiếp theo, ánh mắt người nọ lướt qua Liễu Cần, nhìn về phía Phó Trường Phong phía sau ánh mắt sáng ngời, cười hô: “Anh.”

 

Liễu Cần: “…”

 

Phó Trường Phong: “…”

 

Từ từ đã. Cậu là ai vậy. Trong phòng tiếp khách, Phó Trường Phong và Úc Minh ngồi đối diện nhau im lặng đến kỳ cục. Phó Trường Phong trầm mặc đánh giá Úc Minh, một lúc lâu sau, ôn tồn hỏi: “Tiểu Minh, em phân hoá rồi?”

 

Chuyện lớn như vậy, Úc Minh thế mà không nói với hắn. Khi còn nhỏ, Úc Minh ỷ lại hắn nhất ngoài miệng luôn là anh hai, anh hai ơi như một chú sâu nhỏ lẽo đẽo theo sau hắn có khó khăn gì cũng tìm hắn giúp đỡ hoặc là kể khổ. Không biết từ khi nào, Úc Minh bắt đầu thay đổi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com