Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 167



Ở tại phòng phát sóng trực tiếp của chủ phòng khác, Phó Trường Phong đóng vai một người anh trai ôn nhu hoàn hảo bên cạnh Úc Minh đang nằm trên giường bệnh nhưng khi quay người lại, hắn lại bộc lộ mặt bệnh hoạn cố chấp ôm ly nước Úc Minh vừa uống, nhẹ nhàng l.i.ế.m láp, khiến khán giả bùng nổ kêu gào không ngừng.

 

Nhưng ở phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam, Phó Trường Phong thường ngày đóng vai học bá Alpha ôn nhu bình tĩnh, khi quay người lại, lại bộc lộ mặt tham ăn, ôm gà rán mới ra lò thơm ngào ngạt của ông chủ Giản, vừa gặm vừa liếm, còn mút cả ngón tay... thật khó mà chấp nhận.

 

Hơn ba mươi vạn người xem, tất cả đều nổ tung.

 

Làn đạn chạy nhanh tới mức không thể kiểm soát... Bên kia, Khương Ốc Long, Lâm Phượng và Phi Hổ vừa đến quầy gà rán nhìn Phó Trường Phong đang chìm đắm trong việc ăn gà rán, không thể tự kiềm chế, cũng lâm vào trầm mặc.

 

Bọn họ không nhịn được dụi dụi mắt. Một lát sau, lại dụi dụi lần nữa đây là Phó Trường Phong? Đây là Phó Trường Phong "vô cùng tự chủ", "bốn giờ sáng đã dậy rèn luyện", và "chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt chỉ ăn ức gà luộc"?

 

Giả tạo nha. Xem, cái gọi là học bá - học sinh đáng tự hào nhất trong miệng hiệu trưởng, cũng không hơn gì bọn họ. Trong lòng ba người bọn họ lập tức cân bằng.

 

Ba người vung vẩy tay, vui sướng và điên cuồng lao về phía Giản Vân Lam: "Ông chủ Giản, ông chủ Giản, chúng tôi muốn gà rán muốn thật nhiều gà rán, mỗi người một phần!"

 

Nhìn ba người có vẻ tinh thần không được bình thường lắm, Giản Vân Lam không nhịn được lùi lại nửa bước, kéo khẩu trang xuống, nói:

 

"Được thôi."

 

Cậu liếc nhìn, đã bán được hai phần gà rán, lại bán thêm một phần nữa, phải đổi địa điểm.

 

Vì thế, khi vừa đưa phần gà rán vàng óng ánh phủ đầy sốt sữa chua cho Lâm Phượng, Giản Vân Lam lập tức leo lên xe ba gác, vặn ga rồi đô đô đô chạy đi, vừa chạy vừa quay đầu lại:

 

"Xin lỗi nhé, vừa bán đủ ba phần rồi, tôi cần phải đổi chỗ."

 

Nhưng ba người đã chuẩn bị sẵn sàng. Giản Vân Lam vừa động, bọn họ cũng động phải nói là không hổ là Ngọa Long Phượng Sồ, ánh mắt bọn họ kiên nghị, bước những bước chân của vận động viên bám sát phía sau xe ba gác.

 

Trong lòng ba người dâng lên một cảm giác tự hào những thứ khác không chắc mạnh, nhưng trong việc đuổi theo ông chủ Giản để mua gà rán, bọn họ tuyệt đối xứng đáng là số một sẽ không ai có thể vượt qua bọn họ.

 

Giống như ngày hôm qua, đội ngũ đuổi theo Giản Vân Lam cũng dần dần lớn mạnh lên. Lúc đầu chỉ có Khương Ốc Long, Lâm Phượng và Phi Hổ, nhưng khi Giản Vân Lam đến địa điểm tiếp theo, đột nhiên gần mười mấy người từ dưới đất chui lên.

 

Không phải biện pháp tu từ, mà là theo nghĩa đen "từ dưới đất chui lên".

 

Ba người Khương Ốc Long trông chật vật, mười mấy người này cũng chẳng khá hơn là bao, mặt mũi đầy bùn đen tay chân dơ dáy, nhìn quầy gà rán trước mắt, bọn họ cười toe toét hưng phấn lộ ra hàm răng trắng.

 

Đúng vậy. Bọn họ chính là những học sinh ký túc xá hôm qua bị mùi hương dụ dỗ đến mất ngủ. Hôm nay, tất cả tường rào và cổng sắt đều bị khóa chặt, nhưng mọi người không cam lòng từ bỏ như vậy. Cuối cùng, bọn họ nghĩ ra biện pháp này:

 

Đào hầm, có người còn gọi đó là The Shawshank Redemption. Ở dưới cái cổng sắt lớn bỏ hoang này, họ thay phiên nhau tranh thủ lúc đi vệ sinh, người một xẻng, ta một xẻng thế mà lại đào được một cái lỗ nhỏ hẹp hòi vừa đủ để chui qua không thể không nói, sức mạnh của quỷ thèm ăn là vô cùng vô tận.

 

Thấy quầy gà rán sáng rực trước mắt, tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng bọn họ lại có cảm giác như đã lâu không gặp.

 

"Ông chủ Giản, cuối cùng cũng tìm được anh rồi!"

 

"Gà rán thơm như vậy, coi như là cho chúng tôi gặp được, không uổng công đào một ngày trời ô ô ô..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hôm nay sao không nghe thấy mùi hương?... Mặc kệ, tôi muốn một phần gà rán."

 

"Cho tôi cũng một phần lớn."

 

Giản Vân Lam dừng xe ba gác, bắt đầu chiên gà rán: "Được, đừng vội, ai cũng có phần."

 

Cứ như vậy, vừa chạy vừa chiên gà rán, Giản Vân Lam mỗi khi đến một địa điểm chỉ chiên ba phần rồi đổi chỗ, rõ ràng vẫn luôn chiên gà rán, nhưng đội ngũ phía sau lại càng lúc càng dài... những người mua được gà rán thì dừng lại tại chỗ, thưởng thức món ngon, vui vẻ như những đứa trẻ:

 

"Trời ạ, ngon quá, thịt gà tươi ngon, lần đầu tiên biết thịt gà rán có thể thơm như vậy!"

 

"Thật sự, mùi thơm này lập tức bùng nổ trong miệng, tôi suýt nữa ngất đi..."

 

"Còn có vị sữa chua nhàn nhạt, thật sảng khoái, sốt tartare này chấm lên tuyệt vời a a a!"

 

5 giờ sáng, thầy tuần tra xuất hiện đúng hẹn: "Trật tự, trật tự, tất cả ôm đầu ngồi xổm xuống!"

 

Cho đến khi bị thầy kéo đi, những bạn học vừa mới bắt được gà rán vẫn còn gặm gà rán từng miếng từng miếng mắt lóe lục quang, bộ dạng vô cùng điên cuồng, thậm chí thầy giáo đến kéo cũng không đi.

 

Còn những bạn học không mua được gà rán thì trực tiếp suy sụp, nước mắt trào ra:

 

"Ông chủ Giản, đừng đi mà ông chủ Giản, gà rán..."

 

"Anh không phải muốn bắt tôi sao, anh bảo bọn họ bắt đi bắt bao nhiêu lần cũng được."

 

"Chỉ cần cho tôi ăn một miếng gà rán, tôi cái gì cũng có thể vứt bỏ!!!"

 

Còn có một bạn học, trực tiếp túm lấy bạn bên cạnh đang ăn gà rán, cắn một miếng vào tay đối phương.

 

Vừa cắn vừa ánh mắt hoảng hốt: "Ha ha, thơm, người ăn gà rán rồi cũng ngon, ăn người... người... tôi muốn ăn thịt người!"

 

Giản Vân Lam: "…"

 

Các thầy giáo không ngửi thấy mùi gà rán, nên không thể lý giải vì sao các bạn học lại điên cuồng như vậy: "…"

 

Xem ra, đồ ăn ở trại hè vẫn quá khó ăn đói đến mức học sinh ôm nhau gặm!

 

Hôm sau.

 

Thứ bảy hàng tuần là ngày trại hè Long Đằng mở cửa, người nhà và bạn bè của các học viên có thể đến thăm, mang quần áo chăn màn cho học sinh tục xưng là ‘thăm tù’. 9 giờ sáng, Phó Trường Phong và Liễu Cần đến khu tiếp khách đúng giờ chờ đợi người nhà và bạn bè của mình.

 

Phó Trường Phong cau mày, trông có vẻ nặng nề.

 

"Phó ca, tớ nhớ em trai cậu tên là Úc gì đó." Liễu Cần trêu chọc đẩy Phó Trường Phong: "Hôm nay cậu ấy đến thăm cậu đúng không? Tớ nghe nói là một Omega nhỏ nhắn xinh xắn, hai người thanh mai trúc mã, ai da..."

 

Phó Trường Phong nhíu mày: "Đừng nói bậy."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com