Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 166



Giản Vân Lam đặt hộp gà rán chiên giòn vào tay Phó Trường Phong, đồng thời hỏi: "Gà rán của anh đây, cẩn thận nóng nhé. Anh có muốn thêm sốt sữa chua tartare không?"

 

... Sốt sữa chua tartare?

 

Nghe lời này của cậu, Liễu Cần đứng bên cạnh hối hận muốn ch*t.

 

Vừa nãy khi mua gà rán, ông chủ Giản cũng hỏi anh ta có muốn thêm loại sốt gì đó không nhưng lúc ấy anh ta chỉ để ý đến gà rán, thậm chí không nghe rõ ông chủ Giản nói gì, đã vội vàng lấy gà rán ra ăn. Nghĩ lại, gà rán của ông chủ Giản ngon như vậy, thêm sốt sữa chua tartare chắc chắn còn ngon hơn nữa?

 

Liễu Cần nuốt nước miếng, dè dặt hỏi: "Ông chủ Giản, tôi có thể mua thêm một phần nữa được không? Tôi muốn thử sốt tartare..."

 

Giản Vân Lam lại cười áy náy: "Mỗi người chỉ được mua một phần thôi."

 

Sắc mặt Liễu Cần lập tức xám xịt, trông rất thất vọng. Anh ta vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn Phó Trường Phong nghe hai chữ "hạn mua", Phó Trường Phong cũng khựng lại.

 

Lúc này, Phó Trường Phong vẫn còn giữ vẻ bình tĩnh, màu đôi mắt nhạt hơn người khác hiện lên chút thả lỏng nhưng khi nhận lấy phần gà rán nóng hổi trên tay, Phó Trường Phong nhanh chóng không thể duy trì vẻ ngoài tự chủ được nữa, lòng bàn tay hắn hơi run lên nhìn phần gà rán trong tay, ánh mắt d.a.o động đó là một phần gà rán như thế nào cơ chứ?

 

Trong làn hơi nước lượn lờ, lớp vỏ gà rán vàng óng ánh giòn rụm được rắc một lớp rau mùi tây thái nhỏ, ánh lên màu vàng rực rỡ mê người. Đùi gà đầy đặn, thịt chắc nịch được phủ một lớp sốt sữa chua tartare dày đặc, thứ nước sốt trắng ngà chảy xuống bề mặt gà rán, hương thơm chua dịu xộc vào mũi, thấm vào lớp vỏ giòn tan, hòa quyện với phần thịt gà mềm mại... Phó Trường Phong không còn để ý đến hình tượng nữa, trực tiếp dùng tay không cầm lấy một cái đùi gà lớn chấm đẫm sốt tartare rồi đưa vào miệng.

 

Đầu lưỡi hắn lần đầu tiên cảm nhận được là vị của sốt tartare mềm mịn như tơ lụa, hương sữa nồng đậm mà tinh tế, chua ngọt vừa phải, lập tức đánh thức vị giác chuẩn bị đón nhận những mỹ vị tiếp theo... sau đó, Phó Trường Phong cắn một miếng đùi gà.

 

Phó Trường Phong: "…!"

 

Lớp vỏ giòn tan được sốt tartare làm mềm đi một chút, nhưng vẫn giữ được độ giòn, cắn nhẹ một cái vẫn còn cảm giác dai dai, âm thanh răng rắc vui tai vô cùng độ nóng vừa phải đã giữ lại toàn bộ nước sốt của thịt gà.

 

Vì vậy, tất cả vị nóng hổi đặc trưng và hương thơm phong phú bùng nổ ngay khi hàm răng cắn xuống. Vượt qua lớp vỏ giòn tan, phần thịt gà bên trong tươi ngon vô cùng, hòa quyện với lớp áo chiên giòn, tạo nên một hương vị có thể nói là hoàn hảo.

 

Phó Trường Phong tinh tế thưởng thức, nhấm nháp từng chút hương vị thịt gà, cảm thấy mỗi miếng thịt đều mang một hương vị khác nhau, trong miệng thoang thoảng vị cay nhẹ, kết hợp với vị chua ngọt của sốt tartare, khiến người ta không thể ngừng lại.

 

"Ngon quá...!"

 

Giống như Liễu Cần, Phó Trường Phong cũng không kìm được mà thốt lên, đôi mắt hắn đỏ hoe cũng giống như Liễu Cần, Phó Trường Phong cảm nhận được hương thơm nồng đậm, cảm giác thỏa mãn như b*m nổ tung trong khoang miệng. Đùi gà chiên có một mùi thơm đặc trưng, hương dầu phong phú, còn có hương thơm của nước thịt gà, tất cả hòa quyện vào nhau.

 

Sốt tartare chua ngọt thanh mát, trung hòa vị béo ngậy chỉ làm cho toàn bộ đùi gà thêm thơm ngon và béo ngậy. Thơm, thơm đến ch*t người, khiến não bộ tê dại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phó Trường Phong không nhịn được cắn thêm một miếng lớn. Dưới ánh đèn, có thể thấy rõ miếng đùi gà bị cắn dở. Nước sốt từ thịt gà tràn ra, phản chiếu ánh dầu, hòa quyện với sốt tartare, thứ nước sốt sánh mịn như muốn chảy xuống... Phó Trường Phong đương nhiên sẽ không lãng phí thứ nước sốt đó, hắn hút một ngụm lớn.

 

Hắn ăn ngấu nghiến, vừa gặm vừa hút trong chớp mắt, một cái đùi gà lớn đã bị hắn ăn sạch sẽ. Sau khi đã gặm hết thịt, thậm chí mút cả xương, Phó Trường Phong vẫn chưa thỏa mãn.

 

Hắn nhìn ngón tay mình dưới ánh đèn, không đeo găng tay mà trực tiếp dùng tay cầm đùi gà, lúc này, trên tay hắn cũng đầy mỡ gà rán và sốt tartare.

 

Phó Trường Phong lộ ra ánh mắt thèm thuồng, đưa lưỡi l.i.ế.m ngón tay cái.

 

Liễu Cần: "…"

 

Mẹ ơi! Vốn dĩ Liễu Cần và Phó Trường Phong đánh cược, nhưng giờ thắng cược, Liễu Cần lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, cảm giác Phó Trường Phong như vậy... anh ta cảm thấy kỳ quái quá đi a a a!

 

Cùng lúc đó, vị diện vị diện Vạn Giới , phòng phát sóng trực tiếp

 

[A a a a a!]

 

[A a a a a a tôi không muốn xem cảnh này a? Ai muốn xem Phó Trường Phong mút nước sốt gà rán trên ngón tay cái chứ?]

 

[Thảo, Phó Trường Phong lúc này trông giống hệt tôi khi ăn khoai tây chiên xong rồi l.i.ế.m ngón tay. (.]

 

[Ông chủ Giản, trả lại Alpha ôn nhu cố chấp cho tôi!]

 

[Đã bảo các người rồi mà, các người không tin, giờ thì hay rồi, đền bù đi là vừa:)))]

 

Không lâu trước đây, vẫn còn không ít người "mua đứt bán đoạn, đánh cược Phó Trường Phong có bị gà rán của ông chủ Giản dụ dỗ hay không".

 

Cho đến khi Liễu Cần ăn gà rán, đột nhiên sắc mặt Phó Trường Phong thay đổi khi nói chuyện với Liễu Cần, càng lúc hắn lại càng tiến đến gần Liễu Cần. Lúc đó, phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn đang thảo luận kịch liệt, liệu Phó Trường Phong có phải đột nhiên thay lòng đổi dạ hay không.

 

Chẳng lẽ, hắn vẫn luôn có tình cảm đặc biệt với bạn cùng phòng Liễu Cần?

 

Không ít fan CP của “Ám Hà Minh Đăng” đều lo lắng đề phòng nhưng hiện tại, mọi người đã buông xuôi. Nói là buông xuôi, không bằng nói là tim đã ch*t.

 

Hóa ra, Phó Trường Phong đến gần Liễu Cần chỉ vì trong miệng Liễu Cần có mùi gà rán... thà Phó Trường Phong ngoại tình còn hơn!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com