Ba người nhìn quanh, chợt phát hiện, vừa nãy mải tranh gà rán đến lúc ông chủ đi mất cũng không hay. Giản Vân Lam không cố ý lẳng lặng rời đi. Chủ yếu là, vừa bán được ba phần gà rán, app [Hệ thống Trù Thần] đã bắt đầu thúc giục cậu đổi địa điểm bày quầy, hơn nữa địa điểm mới phải cách đây ít nhất 1000 mét.
Cậu đành chậm rì rì lết đi. Lúc này, ba người chợt nhận ra Giản Vân Lam đã đi mất, sắc mặt trắng bệch. Không xong, bọn họ còn chưa kịp hỏi tên và xin liên lạc của ông chủ, không thể để ông chủ đi được may sao, Phi Hổ có đôi mắt cú vọ, nhanh chóng thấy chiếc xe ba gác đang lừ đừ di chuyển ở đằng xa.
Ba người nghiến răng, ba chân bốn cẳng đuổi theo:
“Ông chủ, ông chủ ơi chờ bọn tôi với ông chủ!”
“Ông chủ tên gì ạ? Số điện thoại bao nhiêu có cần đồ trang sức chân không ạ?”
“Gà rán, ông chủ, gà rán…”
Lúc này, ba người đã quên béng mục đích trèo tường ra ngoài ban đầu là đi net chơi game… Nửa tiếng sau Khương Ốc Long, Lâm Phượng và Phi Hổ liều mạng đuổi theo quầy ăn vặt của ông chủ.
Lúc này, ngoài ba người họ ra, phía sau chiếc xe ba gác đang ì ạch chạy còn có bảy tám người khác, vừa chạy vừa buôn:
“Anh bạn cũng trèo tường ra ngoài chơi game à?”
“Đúng vậy, bọn tôi vốn định thế… nhưng gà rán thơm thế này, ai còn muốn chơi game nữa.”
Trong 30 phút vừa qua, xe ba gác của ông chủ gà rán vừa dừng lại là y như rằng có hai ba người từ đâu nhảy ra. Người gần nhất thì mua, mua xong là ông chủ lại đi ngay.
Mà ăn xong gà rán, ai nấy đều lập tức đổi hướng vốn định ra quầy net, giờ quyết định đuổi theo quầy gà rán. Trong quá trình truy đuổi này, ngoài việc phát hiện ông chủ đẹp trai ra, Khương Ốc Long và đồng bọn chẳng thu hoạch được gì.
“Ông, ông chủ, chậm chút đi ai…”
“Thật sự mỗi người chỉ được mua một phần gà rán thôi ạ, có thể nới lỏng chút không, con là người bệnh đa nhân cách, con ăn hai phần được không?”
“Ông chủ ơi, bọn tôi chạy không nổi nữa.”
Đúng lúc này, chiếc xe ba gác phía trước đột ngột dừng lại. Mấy người mừng rơn, vừa tưởng cơ hội ăn gà rán lại đến thì… cánh cổng lớn mở ra.
“Đã có gan trèo tường thì chắc cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chịu phạt rồi nhỉ… hừ.”
“Tất cả đứng nghiêm, xếp hàng, về trại hè!”
Mọi người: “???”
Giản Vân Lam dừng xe ba gác. Cậu ngoái đầu lại chạm mắt với Thầy Trần, hai người lịch sự gật đầu với nhau… thấy cảnh này, ai nấy đều hiểu ra.
Khương Ốc Long và đồng bọn kinh hồn bạt vía: “Ông chủ, anh, anh lại là… nội gián!”
Bọn họ không thể tin được, đau lòng nhìn cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giản Vân Lam: “Ngại quá nha.”
Đám học sinh xếp thành hàng bị thầy túc trực áp giải về, luyến tiếc từng bước ngay khi cánh cổng sắt sắp khép lại, Lâm Phượng bỗng bộc phát sức mạnh phi thường, lay cổng sắt, mắt đỏ hoe nói:
“Ông chủ, anh chờ đó, ngày mai, ngày kia, ngày kìa… vì ăn gà rán của anh, ngày nào tôi cũng trèo tường!”
Ông chủ không sai, ông chủ chỉ đang làm việc thôi, là do thế giới này sai, những người khác cũng lập tức bi tráng hô theo:
“Tôi cũng vậy!”
“Ha ha, mặc kệ gió táp mưa sa, ta cứ ăn gà rán thôi.”
“Ông chủ, anh chờ bọn em!”
Giản Vân Lam nhìn những thực khách nhiệt tình, trong lòng cũng cảm khái vạn phần.
“Vậy… mai gặp?”
“Mai gặp!” Các thực khách hô lớn.
Cánh cổng sắt đóng lại trước mặt họ. Thanh âm bên ngoài bị ngăn cách, bọn họ không còn thấy ông chủ Giản nữa. Đám học sinh trèo tường bị điểm danh từng người, rồi bị giải về ký túc xá.
A, song sắt tường cao xiềng xích… cùng lúc đó, tại một ký túc xá gần đó. Đám học sinh như những bóng ma, lảng vảng trong hành lang, vừa lảng vảng vừa hít hà mùi hương.
“Gà rán, thơm quá gà rán, thèm quá đi ô ô ô…”
Tiểu Vương là một trong những bóng ma đó. Anh ta vốn đang có một giấc mơ đẹp, hẹn hò với bạn gái lâu ngày không gặp, đột nhiên, đầu bạn gái biến thành một cái đùi gà rán. Tiểu Vương giật mình tỉnh giấc.
Vừa tỉnh lại, đã bị mùi gà rán nồng nặc xộc thẳng vào mặt, đ.ấ.m bốp bốp hai quyền. Thơm, thơm quá chỉ cần ngửi thôi, anh ta đã tưởng tượng ra miếng gà rán vàng ruộm, giòn tan, cầm trong tay nặng trịch, cắn một miếng là nước sốt b.ắ.n tung tóe… nước miếng Tiểu Vương tuôn ra như suối.
Khi bản năng tiếp quản cơ thể, Tiểu Vương hoàn toàn buông thả, đi theo mùi hương về phía trước chẳng mấy chốc, anh ta đã đến đại bản doanh của đám thèm thuồng.
Dưới ký túc xá.
Cánh cổng sắt dưới ký túc xá bị một ổ khóa lớn vô tình khóa chặt rõ ràng có thể ngửi thấy mùi gà rán ở ngay gần, vậy mà bọn họ lại không ra được, nhìn quanh, có mấy chục học sinh thất thần du đãng trước cổng sắt.
“Thả bọn tôi ra ngoài… thả bọn tôi ra ngoài a a a a…”
“Gà rán, các cậu nghe thấy không, gà rán đang di động. Gà rán đang đến gần bọn mình!”
“Trời ạ, tôi không dám tưởng tượng, người có thể chiên ra gà rán như vậy, rốt cuộc là một người xuất trần thoát tục tuyệt thế diệu nhân như thế nào…”
Bị mùi gà rán dụ dỗ mà không được ăn, người thì ôm đầu lẩm bẩm, người thì lấy đầu đập tường, thậm chí có người ôm luôn ổ khóa sắt gặm. Trên ổ khóa còn để lại mấy dấu răng rõ ràng nhưng trong đám người, không phải ai cũng phát cuồng.
Phó Trường Phong tựa cửa sổ, tay cầm một quyển “Bác Dịch Luận”, đang đọc một cách tĩnh lặng, ánh trăng dịu dàng phủ lên người hắn. Hắn có đôi mắt phượng ôn hòa, màu đồng tử nhạt hơn người khác giữa đám người phát cuồng vì mùi hương, hắn có vẻ đặc biệt trầm tĩnh còn có chút lạc lõng không ít người không nhịn được liếc trộm hắn, đỏ bừng mặt.
“Phó ca đúng là Phó ca.”
“Định lực này, Thái Sơn sập trước mặt không đổi sắc… đúng là lão đại!”
“Haizz, rõ ràng đều là Alpha, sao người ta thế kia, mình lại thế này.”