Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 158



Vốn dĩ Phi Hổ không có ý kiến gì về gà rán, tụ tập ăn đồ ăn nhanh thì thỉnh thoảng anh ta cũng ăn, anh ta không thích cũng không ghét nhưng lúc này, anh ta cùng Lâm Phượng dùng ánh mắt sói đói nhìn chằm chằm vào quầy gà rán ở đằng xa, bước những bước chân tang thi từng bước tiến lại gần.

 

"Gà rán, ha hả... Ông chủ, bọn tôi mỗi người một phần gà rán."

 

Giản Vân Lam khó xử chỉ Khương Ốc Long: "Một người chỉ được mua một phần, cậu ấy vừa mới dùng suất của hai cậu rồi."

 

Hai nắm tay của hai người lập tức siết chặt. Giây tiếp theo, dưới ánh mắt xanh lè của Lâm Phượng và Phi Hổ lập tức chuyển hướng, khóa chặt Khương Ốc Long và gà rán trong tay anh ta. Một bên, Khương Ốc Long với ánh mắt lấp lánh dán chặt vào gà rán mới ra lò, còn chưa nhận ra mình đang bị người ta trừng mắt muốn ăn tươi nuốt sống.

 

Lớp vỏ ngoài vàng ruộm giòn tan, thịt gà căng mọng, còn có mùi hương kia... Khương Ốc Long rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp bốc đùi gà lên, cắn một miếng.

 

"Ngon v*i chưỡng!"

 

Khương Ốc Long bị nóng đến giật mình, không ngừng hà hơi thổi lạnh. Tuy rằng nóng, nhưng mà... thơm quá trời thơm đối với quầy gà rán mọc lên khó hiểu vào giờ âm trì này, Khương Ốc Long vốn dĩ không ôm quá nhiều hy vọng nhưng vị ngon của gà rán, quả thực vượt quá sức tưởng tượng của anh ta.

 

Lớp vỏ ngoài vàng ruộm giòn tan, kêu kẽo kẹt kẽo kẹt giữa môi răng. Vỏ ngoài vừa vàng vừa giòn, thịt gà bên trong lại mềm mại tươi ngon, cắn một miếng, thế mà có nước sốt nóng hổi tràn ra... thịt gà đã được ướp hoàn toàn thấm vị, thịt vừa mềm vừa dai, nước sốt tươi ngon đậm đà, thơm nức lại hơi cay.

 

Da gà giòn tan thơm nức, thịt gà mềm mại mọng nước, càng nhai càng cảm thấy ngon khó cưỡng, khiến người ta ăn rồi cứ tấm tắc khen mãi, muốn dừng cũng không được. Trong cái hương vị tuyệt đỉnh ấy, ý thức của Khương Ốc Long đã phiêu du tận đâu đâu… đến khi ý thức Khương Ốc Long trở về, anh ta đang cầm cái xương đùi gà, luyến tiếc mút lấy mút để đến cả xương cũng ngon.

 

Mà bên cạnh anh ta, Lâm Phượng và Phi Hổ đang dùng ánh mắt hằn học, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm anh ta, giây tiếp theo, cả hai người bùng nổ.

 

Khương Ốc Long vừa ăn xong một cái đùi gà, đang l.i.ế.m mút xương ngon lành. Đúng là gà rán hảo hạng, đến xương cũng thơm đậm đà hương vị, mút mãi vẫn còn nước sốt. Ngon. Đột nhiên, hai bóng đen lướt qua:

 

“Khương! Ốc! Long! Trả gà rán cho bọn tao!”

 

Lâm Phượng và Phi Hổ đồng loạt tấn công từ hai bên, mắt tóe lửa. Khương Ốc Long lập tức xù lông: “Vừa nãy chính hai tụi mày bảo nhường suất cho tao còn gì, sao lại nuốt lời nhanh thế?”

 

Khương Ốc Long cảm thấy tủi thân ghê gớm. Hai người kia vừa nãy còn chê bai gà rán, chắc mẩm còn thầm chửi anh ta là đồ háu ăn giờ lại đòi cướp gà rán của anh ta, nực cười!

 

“Vừa nãy là vừa nãy, giờ là giờ!” Hai người gằn giọng. Khương Ốc Long ôm chặt túi giấy, vẫn còn mấy miếng gà rán, hai người thò tay vào cướp. Trong cơn nguy cấp, Khương Ốc Long bèn ôm túi, cắn dở mỗi miếng gà rán một miếng. Lâm Phượng và Phi Hổ bỗng cong môi cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Mày tưởng thế là ngăn được bọn tao à?”

 

Giây tiếp theo, ngay lúc Khương Ốc Long tưởng gà rán là của mình chắc rồi thì… Lâm Phượng và Phi Hổ bất ngờ xông lên, giật phăng túi giấy, đầu kề đầu gặm gà rán. Bọn họ gặm vội gặm vàng vừa cắn một miếng, Lâm Phượng đã thấy trước mắt bừng sáng.

 

Gà rán ngon, ngon tuyệt cú mèo. Lớp vỏ vàng ruộm, giòn tan trong miệng cắn một miếng, thấy ngay lớp bột chiên xù bọc thịt gà trắng nõn, nước sốt đậm đà tràn ra.

 

Lâm Phượng vội vàng l.i.ế.m mút, nước sốt tươi ngon cùng dầu gà rán trơn tuột chảy tràn khoang miệng, khiến người ta cảm nhận được sự tươi đẹp của cuộc đời càng nhai càng thơm, lớp vỏ giòn tan không ngừng rơi vụn, hòa quyện cùng thịt gà mềm mại, mọng nước, ngon không tả xiết. Thịt gà ướp đậm đà, vị ngọt xen lẫn chút cay nồng, vài miếng là mồ hôi túa ra đầm đì.

 

“Nguy hiểm thật, suýt nữa thì c.h.ế.t đói.”

 

Vừa ngấu nghiến gà, Lâm Phượng và Phi Hổ chợt nghĩ đến câu này. Bọn họ ăn vội quá, miếng thịt gà nào cũng đậm đà mỹ vị nhưng lại chẳng kịp thưởng thức, sợ ăn chậm một chút là bị đối phương cướp mất.

 

Bốn cặp cánh gà đùi gà, chẳng mấy chốc đã bị hai người ăn gần hết. Cuối cùng, bọn họ vẫn chưa thỏa mãn, tranh nhau mấy mẩu xương gà còn sót lại. Lâm Phượng đang gặm một mẩu xương, thấy trên xương trong miệng Phi Hổ còn dính gân màng, trông ngon mắt, bèn xông tới giật.

 

“Cho tao nhai với.”

 

“Mày có xương rồi còn gì, sao lại cướp của tao?”

 

Hai người chẳng ai nhường ai, mỗi người cắn một đầu xương, trợn mắt nhìn nhau. Nếu bỏ qua việc hai người đang tranh nhau một mẩu xương gà rán, thì cảnh này trông còn có chút ái muội.

 

Khương Ốc Long tái mặt: “…Hai tụi mày mất vệ sinh quá đi a a a!”

 

Anh ta ôm mẩu xương của mình, mút mút, chợt nói: “Mình lại đi xin ông chủ bán thêm cho ít đi, dù sao cũng có ai đâu, mình trả giá cao hơn…”

 

Lâm Phượng và Phi Hổ nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ.

 

Khương Ốc Long sờ mặt: “Sao?”

 

“Lão đại, trước giờ bọn tao không biết mày thông minh vậy đó!” Hai người lần đầu tiên nhìn anh ta bằng ánh mắt kính nể.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com