Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 160



Cả trại hè đều là Alpha, tố chất cơ bản của ai cũng như ai nhưng không hiểu sao, Phó Trường Phong vẫn cứ hơn bọn họ một bậc cứ như thể hắn là một giống loài khác vậy. Ngay cả bây giờ, trước mùi hương này, bao nhiêu người đã tan rã, nhưng Phó Trường Phong chẳng hề hấn gì.

 

Liễu Cần, bạn cùng phòng của Phó Trường Phong cũng là một thành viên của đám người phát cuồng vì mùi hương. Nửa đêm, Liễu Cần đột nhiên ngồi dậy đòi xuống lầu, Phó Trường Phong tốt bụng lo lắng cho cậu bạn nên cùng anh ta xuống dưới.

 

“Thơm quá, tớ thèm gà rán quá đi, tớ sắp điên rồi…” Giống như những người khác, Liễu Cần tuyệt vọng bồi hồi trước cổng sắt, âm u bò trườn. Phó Trường Phong không nói gì, ôn tồn cười:

 

“Thật sự thơm vậy à?”

 

Phó Trường Phong quả thật ngửi thấy một chút hương vị thoang thoảng, nhưng hoàn toàn không khoa trương như Liễu Cần miêu tả. Mọi người không khỏi kinh ngạc.

 

“Mấy quầy ăn vặt ngoài đường, nghe thì thơm thôi.” Phó Trường Phong nhàn nhạt nói: “Nghe thơm, ăn chưa chắc đã ngon.”

 

Nói đến đây, ngón tay cầm sách của Phó Trường Phong vô thức siết chặt hơn.

 

Quầy ăn vặt… dạo gần đây, Úc Minh gọi điện cho hắn ít hẳn đi. Vốn dĩ, hôm nay là ngày Úc Minh đến trại hè thăm hắn nhưng cũng bị hủy vào phút chót. Nghe nói là vì đột nhiên ông chủ quầy lẩu cay bày ở cửa khu Hà Đường không đến.

 

Vì chờ ông chủ kia, Úc Minh đến gặp hắn cũng không muốn. Một cái quầy lẩu cay vặt vãnh lại quan trọng hơn hắn sao? Nghĩ đến đây, dù là Phó Trường Phong từ trước đến nay hỉ nộ không lộ ra ngoài, giọng nói cũng không khỏi mang theo cảm xúc, mặt mày lạnh lẽo:

 

“Mấy quầy ăn vặt đó để hấp dẫn khách hàng bằng mùi hương, bỏ bao nhiêu là gia vị chất phụ gia, toàn là trò mèo rẻ tiền. Hương vị thật sự, chẳng ra gì đâu.”

 

Học sinh ở đây bị phong tỏa trong một tuần đồ ăn nhà ăn lại khó nuốt. Lúc này, dù là cho bọn họ một cái bánh bao nguội, chắc bọn họ cũng sẽ ăn ngấu nghiến, ăn đến vui vẻ vô cùng…Huống chi là mấy quầy ăn vặt đầy công nghệ kia.

 

Phó Trường Phong trào phúng nghĩ.

 

“Cậu không hiểu đâu.” Liễu Cần ai oán lắc đầu: “Mấy chất phụ gia kia không phải mùi này, mùi này là thơm thật sự chẳng lẽ cậu không ngửi thấy?… À phải, cậu thật sự không ngửi thấy.”

 

Liễu Cần không tin, dưới sự dụ dỗ của mùi hương này, vẫn có người giữ được định lực. Lúc này Liễu Cần mới nhận ra, Phó Trường Phong vì dị ứng tin tức tố, hôm nay vừa tiêm xong mũi giải mẫn cảm tiêm giải mẫn cảm tin tức tố sẽ tạm thời ức chế khứu giác.

 

“Tớ còn thắc mắc, sao cậu có thể bình thản vậy.” Liễu Cần vỗ vai hắn, điệu bộ có chút điên cuồng: “Hóa ra là cậu không ngửi thấy gì!”

 

Phó Trường Phong khẽ nhíu mày, gạt tay cậu bạn khỏi vai. Liễu Cần đã cười đến chảy cả nước mắt:

 

“Chờ đến ngày mai, khi hiệu quả ức chế khứu giác biến mất, tớ sẽ lại cho cậu ngửi thử mùi hương này. Tớ không tin cậu có thể giữ được vẻ mặt bình thường…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Nói không chừng đến lúc đó, cậu còn cuồng nhiệt hơn cả chúng tớ ấy chứ.”

 

Phó Trường Phong im lặng, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười châm biếm. Hắn? Vì một quầy ăn vặt không rõ lai lịch mà phát cuồng thật nực cười.

 

“Phó Thần, cậu có dám không?” Liễu Cần mắt sáng rực, hạ giọng nói: “Sáng sớm mai chúng ta trèo tường ra ngoài mua gà rán, nếu cậu ngửi thấy mùi hương đó mà vẫn nhịn được không mua… tớ sẽ gọi cậu một tiếng bố, thế nào?”

 

Phó Trường Phong nhếch mép. Im lặng một lát, hắn cong mắt cười nhẹ nhàng: “Đi thì đi.”

 

Tuy rằng là cười, nhưng đáy mắt hắn lại tràn đầy lạnh lẽo. Chẳng qua chỉ là một quầy ăn vặt thôi mà. Hắn muốn xem thử, cái quầy ăn vặt khiến bao người mê muội đến thần hồn điên đảo này, rốt cuộc có năng lực gì.

 

Giản Vân Lam chạy xe ba gác trong màn đêm, trở về biệt thự nhà họ Giản. Thời gian bày quầy dạo gần đây khá âm trì, kết thúc công việc về đến nhà đã hơn 5 giờ sáng. Giản Vân Lam vốn tưởng rằng biệt thự sẽ chìm trong bóng tối tĩnh mịch nhưng ngoài dự kiến, phòng khách lại sáng đèn.

 

Giản Vân Lam dựng xe ba gác ngay ngắn tiến lại gần ánh đèn, thấy người đàn ông tóc bạc cuộn tròn trên sofa, đôi chân dài có vẻ hơi tủi thân mà co lại như đang đợi ai đó trên đường, không nhịn được mà ngủ thiếp đi.

 

Thao Thiết nâng chiếc đèn ngủ trong tay, đầu ngón tay bị ánh đèn làm cho hơi ửng đỏ, trông có vẻ chật vật. Đây là… đang đợi cậu sao?

 

Giản Vân Lam có chút bất ngờ chớp mắt. Thao Thiết lẩm bẩm điều gì đó. Giản Vân Lam rón rén đến gần, lấy chiếc đèn ngủ nhỏ từ trong tay anh ra, đồng thời nghe thấy Thao Thiết khẽ nói: “Gà rán...”

 

Giản Vân Lam: “…”

 

Thao Thiết đúng là Thao Thiết, trong đầu chỉ toàn là ăn. Cậu còn tưởng Thao Thiết đang đợi mình cơ hóa ra là đang đợi gà rán. Giản Vân Lam thở dài, xoay người rời khỏi phòng khách. Trong phòng khách, ánh đèn ngủ tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ.

 

Hàng mi Thao Thiết run rẩy, vẫn còn chìm trong giấc mộng gần như vô thức, anh nhỏ giọng lẩm bẩm nửa câu:

 

“Nhân loại... gà rán... nguy hiểm...”

 

Hung thú thượng cổ đại nhân Thao Thiết đang mơ một giấc mơ, mơ thấy Giản Vân Lam ra ngoài bày quầy bán gà rán, chảo dầu đột nhiên nổ tung, Thao Thiết muốn che chắn cho Giản Vân Lam nhưng vì ở quá xa chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ dầu nóng kia táp thẳng về phía Giản Vân Lam.

 

Hôm nay, khi Giản Vân Lam nói muốn một mình ra quầy, cơn ác mộng này đã lặng lẽ nảy sinh. Đây không phải là một giấc mơ vui vẻ gì, người đàn ông tóc bạc dựa vào sofa mày nhíu chặt, vẻ mặt lo lắng.

 

Trong nhà trống rỗng, Giản Vân Lam đã xoay người về phòng. Trong bóng tối tĩnh lặng, thân ảnh Thao Thiết cô đơn gió lạnh thổi qua xào xạc trông có vẻ có chút cô đơn... Bỗng nhiên một tấm thảm lông được nhẹ nhàng đắp lên người Thao Thiết.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com