"Người trẻ tuổi mở quầy, không chắc ngon nhưng bảo đảm sạch sẽ."
"Ông chủ, sao giờ này rồi mà anh còn bày quầy ở đây?" Khương Ốc Long tò mò hỏi.
Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ nghĩ ra một lý do. Chợ đêm bình thường cạnh tranh quá khốc liệt, ông chủ tay nghề không cao, cạnh tranh không lại, nên chỉ có thể kiếm đường tắt bày quầy vào rạng sáng...?
Loại chuột đói như anh ta thật sự sẽ mắc câu đó! Khương Ốc Long sờ sờ cái bụng đang réo ầm ĩ. Mấy ngày nay ở trại hè ăn cơm chẳng khác gì quân huấn lại còn đói vào đêm khuya, lúc này Khương Ốc Long làm sao cưỡng lại được dụ hoặc của gà rán. Dù gà rán của ông chủ có dở tệ đến kinh thiên động địa, chắc hắn cũng có thể mặt không đổi sắc mà ăn hết.
"Có phải là... bình thường bày quầy cạnh tranh không lại không?" Khương Ốc Long gãi đầu: "Anh yên tâm, yêu cầu của tôi thấp lắm."
Nghe vậy, Giản Vân Lam nhìn anh ta đầy ẩn ý, không nói gì. Đúng lúc này, Lâm Phượng và Phi Hổ quay lại, mặt mày đen thui nhìn Khương Ốc Long: "Lão đại, anh nhớ chúng ta hẹn 4 giờ rưỡi khai hắc* không?"
*: Thuật ngữ trong game online, chỉ việc bắt đầu chơi game (thường là cùng nhau). "Hắc" có thể hiểu là "tối", ý chỉ việc tập trung chơi vào buổi tối hoặc chơi một cách nghiêm túc, phối hợp với nhau.
Khương Ốc Long xấu hổ gãi đầu: "Chờ tôi một lát, một lát thôi, xong ngay ấy mà."
Hai người có vẻ mất kiên nhẫn đứng bên cạnh chờ làm bạn cùng phòng mấy ngày nay, bọn họ biết rõ bản tính Khương Ốc Long, người này ngày thường cái gì cũng tốt chỉ có cái tật tham ăn.
"Anh làm nhanh lên đi!" Hai người giục Khương Ốc Long.
"Chờ một lát, chiên thêm một phút là được." Giản Vân Lam biết bọn họ đang vội, bèn nói. Lúc này, dầu đã nóng đến sôi sùng sục. Giản Vân Lam vớt gà rán đã chiên một lần ra, cho vào chiên lại cùng với tiếng dầu sôi tí tách, gà rán dần dần hiện lên một lớp dầu óng ánh màu vàng kim mê người, lớp da bên ngoài cũng theo đó mà căng phồng lên... một mùi thơm nồng đậm cũng dần lan tỏa ra.
Lâm Phượng và Phi Hổ đứng khá xa, vẫn chưa ngửi thấy nhưng Khương Ốc Long đang ghé sát nồi, lập tức ngửi được mùi hương nồng nàn này cụ thể là gì, Khương Ốc Long cũng không nói rõ được.
Mùi hương ấy, chính là mùi đặc trưng của đồ chiên rán khiến người ta vừa ngửi là nhớ ngay đến món gà rán nóng hổi thơm phức nhưng lại không giống với mùi hương ngửi được khi đến gần mấy cửa hàng gà rán thức ăn nhanh... mùi hương này nồng đậm và độc đáo hơn.
Mùi hương cứ thế xộc thẳng vào mũi Khương Ốc Long, Khương Ốc Long chỉ cảm thấy ba hồn bảy vía của mình đều bị mùi hương này túm ra khỏi sọ não, thắt nút lại. Gần như là trước khi đại não kịp phản ứng, miệng Khương Ốc Long đã mở lời:
"Ông chủ, tôi thấy một phần không đủ ăn... cho tôi hai phần đi? Không, ba phần!"
Giản Vân Lam hơi nhướng mày, nhiệm vụ bày quầy lần này quy định, bán đủ ba phần là phải đổi địa điểm. Cậu còn muốn bán ở đây thêm chút nữa, tìm được chỗ bày quầy ưng ý cũng không dễ.
"Một người chỉ được mua một phần." Giản Vân Lam thản nhiên nói.
"Một phần không đủ mà..." Khương Ốc Long nhìn mấy miếng gà rán vàng ruộm trong chảo dầu, nước miếng đã chảy ròng ròng. Trước đó anh ta còn thấy một phần hai cánh gà với đùi gà là nhiều, tuy rằng anh ta ăn khỏe, nhưng nếu gà rán dở tệ ăn nhiều như vậy cũng quá sức nhưng dưới sự oanh tạc kép của thị giác và khứu giác, anh talại bắt đầu thấy một phần quá ít. Khương Ốc Long nhìn về phía Lâm Phượng và Phi Hổ đang chờ ở đằng xa, một kế sách nảy ra trong đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ông chủ bảo chỉ được mua một phần, hai cậu nhường suất mua cho tôi được không?" Khương Ốc Long hỏi hai người.
Lâm Phượng và Phi Hổ đang vội "khai hắc", hơn nữa vốn dĩ bọn họ cũng không hứng thú với gà rán chỉ có loại người như Khương Ốc Long, mới có thể ăn gà rán vỉa hè đêm khuya không rõ nguồn gốc ngon lành đến vậy...
Hai người thầm chửi, phất phất tay: "Được được được, suất cậu cầm đi, bọn tôi không thèm như cậu đâu."
Khương Ốc Long lập tức hớn hở báo tin cho Giản Vân Lam.
Giản Vân Lam: "..."
Hết cách rồi, chỉ có thể như vậy thôi, rất nhanh, một phút chiên lại kết thúc, gà rán được vớt ra. Ánh mắt Khương Ốc Long dán chặt vào gà rán, thậm chí không muốn chớp mắt dù chỉ một giây, có lẽ chính anh ta cũng không nhận ra ánh mắt mình đáng sợ đến mức nào. Gà rán mới vớt ra, lớp vỏ ngoài vàng ruộm giòn tan, bao phủ trong làn hơi nóng trắng xóa, dưới ánh đèn, ánh lên màu vàng rực rỡ.
Vớt ra nhẹ nhàng như vậy, gà rán vẫn còn xào xạc rơi vụn, khỏi cần nói là mê người đến mức nào và điều khiến người ta kinh ngạc hơn, là mùi hương kia.
Từ khi bắt đầu chiên lại, gà rán đã từ từ tỏa ra mùi hương, và khi gà rán vàng ruộm được vớt ra, mùi hương nồng đậm lập tức bùng nổ, lan tỏa ra xung quanh. Mùi hương ấy xộc thẳng vào, mùi gà rán thuần khiết, thịt gà tươi ngon hòa quyện với hương dầu, không gì cản nổi mà quét sạch cả không gian. Mùi hương thậm chí xuyên qua tường cao, theo gió bay vào ký túc xá ở đằng xa.
Trong ký túc xá, không ít sinh viên đang chìm đắm trong giấc mộng ngọt ngào, đột nhiên ngửi thấy một mùi gà rán thơm nồng. Người đang hấp hối bỗng bật dậy. Bọn sinh viên mở mắt, bản năng tìm kiếm mùi hương, bồn chồn đi lại trong ký túc xá, phảng phất như quỷ đói đầu thai:
"Mấy cậu có ngửi thấy mùi gà rán thơm nồng không?"
"Ngửi thấy, tớ còn tưởng là tớ đói quá hóa điên sinh ra ảo giác chứ."
"Không phải ảo giác, thật sự có mà, thơm quá đi mất? Gà rán ở đâu vậy?"
... Đến cả ký túc xá ở xa hơn cũng ngửi thấy, Lâm Phượng và Phi Hổ đứng ngay bên cạnh đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hơn nữa bọn họ đứng càng gần, càng được tận hưởng mùi hương gà rán xộc thẳng vào mặt, lúc này đã sắp không giữ nổi vẻ ngoài của một con người nữa rồi.
Vừa giây trước, hai người bọn họ còn sốt ruột khoanh tay đứng chờ, chỉ mong Khương Ốc Long mua nhanh để bọn họ còn đi tiệm net nhưng giây này, hai người lập tức đổi ý.
"Trời ơi trời ơi trời ơi, thơm quá."
"Sao gà rán có thể thơm đến vậy chứ."
"Cái này còn thơm hơn tất cả gà rán tớ từng ăn cộng lại..."
"Không ngờ mắt lão đại cũng không tệ, đi, gà rán thơm thế này, hai ta cũng mua một phần ăn thử."